
hính mình, cũng làm tổn thương cô ấy.
Anh không muốn tiếp tục nghĩ về vấn đề này, hỏi ngược lại cô. “Em thì sao?”
“Tôi?”
“Ước mơ của em.”
Anh sẽ quan tâm sao?
Uất Noãn Tâm nghĩ ngợi, trả lời. “Lúc nhỏ ước mơ lớn nhất của tôi là cầm một cái chậu rửa mặt đi mua kem, để dì bán kem có thể cho tôi đầy chậu. Lớn hơn một chút, muốn làm người bán vé, bởi vì như vậy ngồi xe buýt không phải tốn tiền. Đến sau này, muốn mở một quán ăn nhỏ. Kiếm đủ tiền, thì đi du lịch, rồi sau đó trở về mở quán ăn tiếp.”
“Nhưng cuối cùng lại trở thành luật sư.”
“Vâng….lúc nhỏ không hiểu chuyện, những chuyện sau này, ai có thể nói chắc chứ. Có lẽ anh cảm thấy tôi rất ngây thơ, rất non nớt, nhưng những thứ tôi trải qua, tuyệt đối không ít, ví như sự tàn nhẫn và không công bằng của xã hội. Chính vì điều này, tôi quyết chí trở thành một luật sư. Những năm gần đây, vì ước mơ này mà cố gắng. Mặc dù có lúc cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng vẫn không từ bỏ.”
“Thẳng thắn mà nói, tôi cũng không muốn làm luật sư ở Hoàn Cầu, có lẽ người khác cảm thấy rất ngưỡng mộ, nhưng tôi không thể làm được chút gì cho những người dân bình thường chịu sự bất công, tôi cảm thấy rất hỗ thẹn, điều này không phải cuộc sống mà tôi mong muốn.”
Nam Cung Nghiêu không nói lời nào, không biết đang nghĩ cái gì.
Uất Noãn Tâm đoán không ra được anh đang nghĩ gì, cho rằng anh đang tức giận, vội vàng nói đùa. “Ở trước mặt cấp trên nói không thích công việc hiện tại của mình, hình như rất ngớ ngẩn, anh cứ coi như chưa nghe thấy gì là được.”
Nam Cung Nghiêu dừng bước, nghiêm túc nói. “Nếu như em không thích, có thể từ chức.”
Không hề mỉa mai, cũng không có chút ý thù địch nào, nói ra bằng giọng điệu nhẹ nhàng, làm cho Uất Noãn Tâm trở tay không kịp. “……………Tại sao vậy?”
Anh thừa nhận, lúc đầu anh cố ý chỉnh cô, giày vò cô, nhưng nghĩ kỹ lại, lợi dụng mơ ước của người khác để đả kích cô rất có sức sát thương, lại không tránh khỏi tàn nhẫn. Anh không phải là người mềm lòng, nhưng bỗng nhiên lại muốn bảo vệ ước mơ của cô. Trong cái thế giới không sạch sẽ này, điều này quá quý giá.
Đương nhiên anh sẽ không thẳng thắn nói ra những điều trong lòng, qua loa nói một câu. “Em quá ngốc!”
“………..” Cô thì thầm, cô ngốc chỗ nào chứ? Mặc dù trong cuộc sống có chút ngu ngơ , nhưng trong công việc không hề mập mờ. Dám vỗ ngực cam đoan với anh, ở mặt này, bản thân tuyệt đối có năng lực.
Lại đi được một đoạn, cô đỏ mặt, nhỏ nhẹ hỏi: “……..Mấy ngày nay anh……hình như có gì đó không đúng?”
“Có sao?”
“Vâng! Thì là, thì là……đối xữ với tôi không giống lúc trước. Nếu như anh muốn lợi dụng tôi, nhớ nói cho tôi biết, tôi không muốn đau khổ thêm lần nào nữa.”
Ánh mắt hơi cầu xin của cô làm cho Nam Cung Nghiêu có một nỗi đau không thể giải thích được. Ở trong mắt cô, anh tồi tệ đến vậy sao? Đến nỗi chỉ cần anh đối xữ với cô tốt một chút, cô liền nghi ngờ anh có mục đích khác sao?
Cũng đúng! Đã có một vết xe đổ, cô làm sao còn dám tin tưởng anh như lúc trước nữa.
Mặc dù anh nói, anh sẽ bù đắp lại, đơn giản chỉ muốn đỗi xữ tốt với cô, cô sẽ tin sao? Đương nhiên, anh sẽ không nói như vậy. Anh không muốn cô hy vọng, để rồi thất vọng. Trong lòng anh đã có một người khác, cho nên giữa hai người họ tuyệt đối không thể.
Để tránh sau này cô đau khổ, anh không giải thích, chỉ lạnh lùng trả lời. “Em yên tâm, con người em đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào rồi!”
“………….” Uất Noãn Tâm cúi đầu, che giấu sự chua xót trong miệng.
Mấy ngày này, có lẽ là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời của bọn họ! Đêm nay, Uất Noãn Tâm ngủ rất ngon. Lúc tỉnh lại, mặt vẫn còn nóng, bởi vì đêm hôm qua nằm mơ thấy Nam Cung Nghiêu, còn đứng trên cầu hôn anh, sâu lắng dai dẳng, nụ hôn ngọt ngào đến tận xương tủy. Cô che mặt, bình tĩnh lại, tự trách chính mình không có tiền đồ.
Anh làm nhiều chuyện tổn thương cô như vậy, lợi dụng cô, còn dùng quỷ kế ép Lương Cảnh Đường bỏ đi, quá nhiều quá nhiều…. chỉ bất thình lình trỗi dậy lương tâm một chút, rồi lại khơi dậy sóng to gió lớn trong thế giới của cô, có vẻ cô quá yếu đuối rồi. Nhưng, thông thường tình cảm rất khó khống chế, thậm chí không cách nào lý trí được.
Đi xuống lầu, ăn sáng không nhìn thấy anh đâu, nhịn không được hỏi người giúp việc anh đang ở đâu, người giúp việc cho biết đại thiếu gia đang cưỡi ngựa trong vườn hoa.
Còn có thể nuôi ngựa vận động buổi sáng, anh thật có tiền nha!
Người giúp việc hỏi cô có muốn dùng bữa ở vườn hoa không, cô nghĩ ngợi, rồi đồng ý. Đội một chiếc nón che nắng đi ra vườn hoa, từ đằng xa thấy anh đang cưỡi một con ngựa cao to, tự thế oai phong, vẻ mặt nghiêm trang, khí thế phi phàm, khiến người khác quá sốc.
Cô không muốn quấy rầy anh, lặng lẽ ngồi dùng sandwich và sữa, vừa nhìn anh cưỡi ngựa. Thời gian trôi qua rất lâu, anh dừng ở phía xa, ý bảo người giúp việc mang khăn đến.
“Để cho tôi!” Uất Noãn Tâm lấy khăn, vội vàng đi qua đó.
Trên trán của anh ngoại trừ có một mảng mồ hôi, thì ở dưới ánh nắng lấp lành màu vàng của mặt trời, giống như một vị quý tộc trong truyện cổ tích.
“Cưỡi ngựa?” Anh hỏi.
Uất Noãn Tâm lắc đầu