
Noãn Tâm khóc thét, vùng vẫy. Sợ hãi, đau lòng, giày vò trái tim cô. “Ngũ Liên… cầu xin anh dừng lại…. không cần đối xữ với tôi như vậy…. xin anh….”
Trong miệng nếm được mùi vị mặn chát, Ngũ Liên mới từ từ ngừng xâm chiếm, hô hấp nặng nề. Nhìn thấy mặt của cô ở nằm ở dưới cơ thể mình toàn nước mắt, hỗn loạn cầu xin, anh làm sao có thể xuống tay chứ.
Sự sợ hãi của cô, cùng sự chống cự đáng ghét của cô đều làm cho anh thấy mình thất bại, đầu óc hỗn loạn, bỏ tay cô ra.
Tiếng gào thét vang vọng cả phòng khách. “Cút… em cút ra ngoài cho tôi….”
Uất Noãn Tâm nhếch nhác trốn về nhà, khóa trái cửa lại, dựa vào cửa từ từ ngồi bệt xuống, khóc nức nở. Cô không biết mọi chuyện tại sao lại trở nên như vậy. Từ sau khi mẹ mất, anh là người thân cô tin tưởng nhất ỷ lại nhất. Nhưng sau ngày hôm nay, bọn họ không thể quay lại như lúc trước nữa rồi.
So với sự xâm phạm của anh, điều khiến cô càng đau lòng hơn hết đó là mất đi một người thân mình thật lòng muốn nương tựa vào.
………….
Sau ngày hôm đó, hai người trở lại cuộc sống bình thường như trước, không hề chạm mặt nhau trong cuộc sống. Uất Noãn Tâm cố gắng không nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ ngày đó, chỉ là thỉnh thoảng bị bừng tỉnh trong giấc mơ, sau đó mất ngủ cả đêm. Nước mắt vô thức rơi xuống, rất khó chịu.
Cũng may liên tục hai ba ngày nay Nam Cung Nghiêu đều đến đây, có khi dẫn cô đi ăn cơm, có khi hai người nằm ỳ trong nhà xem phim. Có anh bên cạnh, cô mới cảm thấy có chút an tâm.
Tại nhà hàng Tây. Để ý thấy Uất Noãn Tâm ngồi ngẩn người nhìn miếng thịt bò rất lâu, nhưng không hề cầm dao nĩa lên, Nam Cung Nghiêu hỏi: “Có phải không thích ăn beefsteak không? Đổi món khác nha.”
“Không cần đâu, rất, rất ngon…” Uất Noãn Tâm mở nụ cười gượng gạo.
“Mấy ngày nay em sao vậy? Vẻ mặt xanh xao, lại hay ngẩn người, lòng không yên. Xảy ra chuyện gì sao?”
“Đâu có đâu!”
“Nói thật với anh đi!” Vẻ mặt của anh có hơi nghiêm túc, không thích cô lúc nào cũng mặt ủ mày chau, bụng đầy tâm sự.
“Em….” Lời vừa đến miệng, nhưng rất lâu, vẫn không mở miệng được. “Mà thôi, không có gì.”
“Có liên quan đến Ngũ Liên sao?”
Tay của Uất Noãn Tâm khựng lại, ánh mắt bối rối. Điều này, đã chứng minh những gì Nam Cung Nghiêu đoán là chính xác.
“Không, không có….”
“Em không giỏi nói dối. Chỉ có chuyện liên quan đến cậu ta, em mới do dự như vậy thôi. Nói cho anh biết đi, anh không hy vọng giữa chúng ta có bí mật.”
Uất Noãn Tâm chính bị chuyện này làm cho khốn đốn, đến mức khó chịu. Dưới ánh mắt tra hỏi của Nam Cung Nghiêu, đành phải chầm chậm kể lại. Đương nhiên, cô không nhắc đến chuyện bị anh ấy hôn, nếu không hôm nay nhất định sẽ xảy ra án mạng.
Ánh mắt của Nam Cung Nghiêu mỉa mai. “Loại chuyện xấu xa này, cũng chỉ có cậu ta mới có thể làm được. Em tin cái cớ hoang đường của cậu ta bởi vì yêu em, mới lên giường với Trần Nhiên sao?”
“Em, em không biết nữa…. rất rối rắm….”
Ánh mắt anh đột nhiên lạnh lẽo. “Cho nên em bị cậu ta làm rung động sao?”
“Không có…. chỉ là không biết nên đối mặt với anh ấy như thế nào. Em không muốn mất đi người bạn này….”
Sự chú ý của Nam Cung Nghiêu tập trung ở ngay bốn chữ ‘không muốn mất đi’, vẻ mặt càng ngày càng khó coi. “Đừng nói với anh, em đang dao động!” Đối mặt với người đàn ông đột ngột trở nên nguy hiểm, Uất Noãn Tâm nơm nớp lo sợ. “Tất nhiên không có rồi!” Cô biết ngay mà, nói thật với anh là một sai lầm cực kỳ lớn. Anh quá đa nghi thích ghen tuông lại bá đạo, tâm tình còn hay nắng mưa thất thường. Một giây trước còn có thái độ ‘anh trai tri kỷ’ giúp cô giả tỏa lo âu, nháy mắt cái, lại biến thành ông chồng đang ghen tuông, đây không phải cô tự tìm phiền phức cho mình sao?
Nam Cung Nghiêu nổi giận. “Nếu như không có, mấy ngày này người hồn vía lên mây là ai hả?”
“Em nói rồi, em chỉ xem anh ấy là bạn thôi.”
“Nhưng cậu ta lại không nghĩ như vậy!”
“Chúng ta không cần phải vướng mắc vấn đề này nữa. Em không quên, chính mình đã là người có gia đình rồi!”
“Chỉ vì điều này thôi sao?”
“Hả?”
“Nếu chỉ lo lắng về mặt đạo đức, thì nghĩ không cần thết.”
“……..” Chắc anh sẽ không ghen tuông nữa chứ? Mặt mặt anh đen thui như vậy, nghĩ lại câu nói thâm sâu lúc nãy của anh, Uất Noãn Tâm đột nhiên hiểu rõ anh đang ám chỉ gì. Mặt đỏ ửng, nhỏ giọng nói. “Không chỉ là như vậy, em, em cũng có người em thích rồi.”
Nam Cung Nghiêu giống như một đứa trẻ ngây thơ, rõ ràng một giây trước vẫn còn không vui, nhưng vì câu nói này của cô, khóe môi lại hiện lên vẻ vui mừng. Nhưng về tổng thể mà nói, vẻ mặt vẫn còn xị xuống, lạnh lùng, cứng rắn trả lời một câu. “Ai biết em thích ai.”
Hơ… Cô đã nói đến mức này rồi, cần phải nói trắng ra luôn sao? Uất Noãn Tâm hết cách, đành phải lấy hết can đảm, đỏ mặt nói úp mở. “….. Thích anh.”
Ai ngờ anh được đằng chân lân đằng đầu, gian ác nói ra ba chữ. “Nghe không rõ.”
“Nghe không rõ thì thôi vậy.”
“Uất Noãn Tâm!”
“……” Mỗi lần anh kêu cả tên họ cô ra, cô đều cảm thấy da đầu run lên, vô cùng áp lực. Run rẩy trả lời. “Dạ….”
“Anh nói anh nghe không ro!”
Giỡn đủ chưa vậy trời? Đùa giỡn đùa tới nghiện rồi hả?
Tự biết mình chạy trời