
tục như vậy, chỉ càng làm anh đau khổ thêm, anh là người
đáng có được tình yêu chân thành, đáng có được hạnh phúc nhất thế giới
này. Điều duy nhất cô có thể làm được, đó là rời xa anh, kết thúc nỗi
đau khổ này.
Ngũ Liên nhìn cô, ngẩn ngơ nhớ đến chuyện nhiều năm về trước, có một
ông thầy bói xem tướng cho anh. Nói sau này anh sẽ hại rất nhiều người
phụ nữ, khoản nợ trăng hoa quá nhiều, anh sẽ gặp một người phụ nữ giày
vò anh bằng tình yêu chân thành của anh, để anh trả lại tất cả. Lúc đó
anh còn tưởng ông ta bị điên, vô cùng khinh thường ông ấy. Ngũ Liên anh, yêu một người phụ nữ, chuyện này làm sao có thể chứ?
Cho dù ai yêu ai, cũng làm cho người đó vui mừng khôn xiết, không ngừng nhảy nhót, làm gì có tư cách để anh “đền bù” chứ.
Nhưng bây giờ, anh coi như cũng đã biết được mùi vị đau khổ rồi.
Không cách nào chấp nhận, đành phải buông tay.
Lúc ra khỏi cửa, thời tiết rất lạnh, Ngũ Liên định cởi áo khoát đưa
cho Uất Noãn Tâm, nhưng anh ngừng lại. Bên cạnh cô đã có người khác cho
cô sự ấm áp, che chở cô rồi, còn cần gì anh phải tốn công làm người tốt
chứ.
“Có cần tôi đưa em về không?” Anh vẫn, nhịn không được hỏi.
“Không cần đâu, gần đây thôi, em đi bộ về được rồi.” Cuối cùng Uất Noãn Tâm cũng không dám nhìn anh.
“………..Ừ! Cũng được, vậy tôi đi trước đây.” Ngũ Liên đi được vài bước, rồi quay đầu lại, nhìn cô. “Chúng ta sau này có thật là sẽ không ặp
nhau nữa không?”
“Có lẽ vậy, em cũng không biết nữa!”
Cô luôn cảm thấy, bọn họ sẽ không hoàn toàn cắt đứt liên lạc với
nhau. Có lẽ rất nhiều năm sau, tại một ngõ hẻm nào đó, sẽ gặp lại nhau.
Hai người dắt theo con cháu của mình, nhìn nhau trong gió tuyết, nhắm
mắt một cái thì nhiều năm trôi qua. Sau đó tiếp tục chào hỏi nhau, rồi
nói lời chào tạm biệt, đó cũng coi như là một kết thúc tốt đẹp nhất.
“Ngũ Liên.” Cô gọi anh, “cô Hứa là một người con gái rất tốt, em hy vọng anh có thể trân trọng cô ấy!”
“Ừ! Tôi sẽ làm vậy!”
Bởi vì cô từng làm anh đau khổ, cho nên anh càng phải hạnh phúc hơn. Buông tay, đúng là thoải mái hơn rất nhiều.
Uất Noãn Tâm dõi theo xe của Ngũ Liên rời đi, tảng đá lớn đè nén
trong lòng cuối cùng cũng bỏ xuống được, có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ngũ Liên, xin lỗi anh, anh nhất định phải hạnh phúc đó…….. nhất định phải hạnh phúc!
Cô lặng lẽ đi một đoạn đường thì đột nhiên điện thoại đổ chuông, bất
ngờ nghe được giọng của bé Thiên ở đầu bên kia. “Ma ma, con là bé
Thiên….”
“Bé Thiên………” Uất Noãn Tâm lo lắng gọi to, “ma ma rất nhớ con.”
Bé Thiên đọc địa chỉ cho cô bằng tốc độ nhanh nhất, “ma ma, ma ma mau đến cứu con đi……”
Mắt của Uất Noãn Tâm sáng lên, cố gắng nhớ rõ địa chỉ. “Được rồi, con đợi ở đó, ma ma sẽ đến nhanh thôi.”
Cô vội vàng gọi xe taxi, chạy đến chỗ bé Thiên nói, không chờ được
thang máy, nên cô chạy thẳng lên thang bộ, mệt tới thở hồng hộc, dùng
sức nhấn chuông.
Sophie nhìn ra ngoài qua lỗ nhìn, hỏi với giọng cảnh giác: “Cô là ai?”
“Tôi là mẹ của bé Thiên, mau mở cửa.”
“Ở đây không có ai tên bé Thiên, cô mau đi đi……..”
“Ma ma, ma ma” Tiếng của bé Thiên từ bên trong vọng ra, nhưng cậu bé bị bịt miệng lại ngay, không thể phát ra tiếng.
“Bé Thiên.” Uất Noãn Tâm sốt ruột dùng sức phá cửa. “Mau mở cửa! Mở
cửa ra!” Nhìn thấy phòng chữa cháy quên đóng cửa, cô lấy một cái búa
trong đó, đập thẳng vào cửa, làm Sophie sợ hãi. “Người phụ nữ điên này,
mau đi đi………. mau rời khỏi đi……..”
Nhưng không có gì có thể ngăn được quyết tâm gặp bé Thiên của Uất Noãn Tâm, cô cố gắng hết sức đập vào.
Bé Thiên thừa dịp Sophie bị sợ đến hoảng hồn, cắn vào tay cô ta một
cái, cô ta đau quá phải buông tay, cậu bé thừa dịp thoát khỏi, chạy đến
cửa.
Uất Noãn Tâm suýt không kiếm soát được sức mình, đập nguyên cây búa
vào người bé Thiên, cô hoảng hốt quăng cây búa qua một bên, kéo bé Thiên vào trong lòng. “Bé Thiên, ma ma nhớ con chết đi được.” Nước mắt sắp
sửa rơi xuống.
“Ma ma, tại sao pa pa không cho ma ma gặp con vậy?”
“Bây giờ không có thời gian giải thích nhiều đâu, chúng ta đi thôi!”
Sophie lo lắng, “cô không thể mang cậu chủ nhỏ đi.”
“Cô chút ngay cho tôi!” Uất Noãn Tâm đẩy cô ta ra, cô ta muốn cản cũng không cản được.
“Đinh……” Thang máy mở cửa, Uất Noãn Tâm vội vàng muốn ôm bé Thiên đi vào, thì có một người từ bên trong bước ra.
Lúc này sắc mặt của cô tái mét, giống như gặp phải kẻ địch hùng mạnh. Cô lùi về sau vài bước, cả người run cầm cập.
Nhìn cảnh tượng trước mắt khiến cho Nam Cung Nghiêu trong chớp mắt
hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, lạnh lùng nhìn cô. “Uất Noãn Tâm, em cũng
giỏi thật đó, có thể mò đến tận chỗ này.”
Nam Cung Cung chính là dòng nước lũ, là ác quỷ mà Uất Noãn Tâm khiếp
sợ nhất. Cô định ôm bé Thiên bỏ chạy, nhưng bị Nam Cung Nghiêu giữ chặt
lại. “Em muốn chạy đi đâu hả? Uất Noãn Tâm, em cho rằng em có thể chạy
thoát sao?”
Cô buông bé Thiên ra, liều chết đánh anh. “Nam Cung Nghiêu, tôi liều với anh.”
Cô biết rõ mình đang lấy trứng chọi đá, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức, dùng nhiều sức đến mức Nam Cung Nghiêu phải lùi về sau vài bước. Nhưng
điều này chẳng có chút tác dụng gì với