
n chết, còn Uất Noãn Tâm thì đứng chỉ tay năm ngón. “Bắt đầu từ phòng khách, ở đây, ở đây còn ở đây, mọi ngóc ngách phải quét dọn cho thật sạch sẽ! Anh chưa từng dọn dẹp nhà vệ sinh sao? Chà mạnh một chút, cẩn thận tí, góc dưới còn chưa chà sạch kìa.”
Nam Cung Nghiêu lần đâu tiên cảm thấy dáng người cao lớn lại là một chuyện vô cùng tệ hại, xoay người làm gì đó cũng mệt hơn người khác gấp mấy lần.
Nhưng ưu điểm của dáng người cao ráo được thể hiện ra ngoài ngay sau đó, ngày xưa Uất Noãn Tâm phải dùng tới thang mới quét được trần nhà, nhưng anh chỉ cần cái ghế là có thể giải quyết xong, quét dọn cũng không tốn bao nhiêu sức.
Uất Noãn Tâm lẩm bẩm gì đó, anh nghe không rõ, nhưng đại khái có thể đoán được cô đang nói gì. “Có phải em đang nghĩ, trong nhà có một người đàn ông vẫn tốt hơn nhỉ? Anh chính là người đàn ông đó!”
“Anh có dám tự kỷ thêm lần nữa không? Uất Noãn Tâm bĩu môi. Mặc dù cô nghĩ như vậy, nhưng lúc anh nói ra, thì cảm thấy da mặt của anh thật dày.
“Nếu em tha thứ cho anh, sau này mỗi tuần anh sẽ quét dọn một lần.”
“Muốn mượn việc quét dọn để cầu xin tôi tha thứ, như vậy quá dễ dàng rồi! Anh nằm mơ đi! Tôi thấy anh đáng thương, mới miễn cưỡng nhận anh làm người giúp việc, đừng có được nước mà làm tới!”
“Vậy à? Anh còn tưởng em không nỡ xa anh, nên mới giữ anh lại!”
“Vậy giờ anh đi đi, tôi không cản anh đâu!”
“Thế à? Vậy em coi như anh không nỡ xa em đi!” Cúi đầu nhỏ nụ cười tình cảm sâu sắc với cô, “đúng là anh không nỡ thật!”
“……….” Mới có nửa ngày, không biết anh đã nói bao nhiêu câu buồn nô rồi, Uất Noãn Tâm muốn ngất đi! Mặc dù nói anh buồn nôn, ghét anh, nhưng nói sao thì hai tiếng này trong lòng cô cũng có chút ngọt ngào, cũng có một chút hạnh phúc.
Đương nhiên, cô phải kiềm chế, nhất định không thể để anh dỗ ngọt dễ quay về như vậy.
Chưa trải qua thử thách một hai năm, thì không thể tin anh có chân thành hay không.
Hơn nữa! Cô còn phải trả thù!
“Lau dọn sạch sẽ rồi, anh muốn xuống.” Nam Cung Nghiêu nói vậy, trong đầu đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ xấu xa. Anh giả vời đứng không vững, lắc trái lắc phải.
“Này, anh cẩn thận chút, đứng im, đứng im……… anh làm gì, làm gì hả? A……..” Bất thình lình có một tảng đó bựa rớt xuống đè Uất Noãn Tâm trên ghế sofa, lồng ngực sắp sửa bị ép xì hơi.
Nặng, nặng quá đi……………
Uất Noãn Tâm bị đè đến sắp hộc máu, nhưng cảm nhận của Nam Cung Nghiêu không giống vậy, cảm thấy khối thịt ở bên dưới cơ thể rất mềm mại rất thoải mái, còn rất thơm, thoải mái tới nỗi anh không muốn đứng dậy…..
“Khụ khụ……… đứng dậy, mau đứng dậy………….. anh nặng quá…….” Uất Noãn Tâm chống trả liên tục. Cơ thể này giống như một cục đá, cứng rắn đến vậy, đè chết cô rồi!
Anh mừng thầm, nhưng cau mày lại, “hey! Hình như chân anh bị trật rồi, không đứng dậy được………”
“Làm sao có thể chứ?” Như vậy cũng bị trẹo chân sao? Đùa gì chứ!
“Anh, anh cũng không biết……… anh đi cà nhắc, chỉ vì quét dọn cho em, em còn muốn anh không?”
“Muốn cái đầu anh, anh giả vờ, mau đứng dậy đi!”
Nhưng Nam Cung Nghiêu lại rất vô lại, không dễ gì mới được phúc lợi như vậy, sao có thể dễ dàng từ bỏ. Cho nên không những không có ý xê người, còn vô cùng vui vẻ cọ qua cọ lại. “…….. đứng…………. đứng không nổi………..”
“Anh cái đồ cầm thú!”
“Tình hình như thế này, cầm thú sẽ không làm như vậy đâu.” Nam Cung Nghiêu chủ động cúi đầu xuống, rút ngắn khoảng các của hai người lại, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Mặc cô sốt rột đỏ ửng lên, càng đáng yêu hơn. Giống như một trái táo đỏ, chỉ muốn cắn một miếng.
“Cũng thân thiết đến vậy rồi, không hôn thì thật đáng tiếc………..”
Giọng nói của anh vang đến tai cô, hơi thở nóng rực, lướt nhẹ qua lổ tai của Uất Noãn Tâm. Gần gũi như vậy mặc dù rất vô lại, nhưng gương mặt đầy sức hấp dẫn nam tính đó, làm cho mặt cô đỏ lên, tim đập cực nhanh. “Anh………. anh tránh ra một chút…………. ai muốn hôn anh chứ! Bệnh thần kinh!”
“Chúng ta cũng đâu phải chưa từng hôn nhau.” Anh nhắm mắt lại, làm bộ muốn hôn cô, làm cho Uất Noãn Tâm sợ tới nỗi không dám hít thở, cố gắng hết sức đẩy anh ra. “Đồ khốn! Anh dám ăn vạ!”
Nam Cung Nghiêu cố ý nới nỏng, để cho cô trốn thoát. Anh cũng không hy vọng nụ hôn lần đầu tiên của hai người là lúc cô ở trong trạng thái ngây dại. Thích thú quay người qua một bên, cố ý làm ra vẻ đáng tiếc. “Vẫn không thành công……….”
“Chính anh cố ý!” Cái ghế không hề bị lung lay, từ đầu đến cuối đều do một mình anh giở trò.
“Rõ ràng đến vậy sao?” Nếu đã như vậy, anh cũng thành thật thừa nhận. “Được rồi, là anh cố ý!”
“……… Anh không biết xấu hổ!”
“Anh quét dọn vệ sinh tốn sức như vậy, cũng phải thưởng cho anh một chút gì chứ!”
“Anh…………… phạt anh tối nay không được ăn cơm!”
“Không ăn cơm không được đâu, không ăn lấy sức đâu làm việc chứ?”
“Tôi mặc kệ, anh không ăn cơm cũng làm việc được! Tiếp tục quét dọn đi!” Quăng câu đó xong, Uất Noãn Tâm chạy nhanh về phòng. Tựa vào cửa, tim đập rất nhanh. Cô rất ghét mình như vậy, luôn bị anh làm ảnh hưởng.
Anh giống như một bóng ma, lúc nào cũng có thể làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cô. Tim đập nhanh, còn tâm trạng, muốn dao động lúc nào