
anh thừa nhận anh đang tán gái sao?"
"Anh không có nói vậy, đây là em nói mà!"
"Đồ khốn, anh muốn ăn thì ăn cho đã đi!" Bây giờ Uất Noãn Tâm đang tức sôi máu, một chữ cũng không muốn nói với anh. "Đi thôi bé Thiên, ma ma dẫn con ra ngoài ăn cơm!"
Nói thì hay lắm, vì cô mà chạy từ Đài Loan đến hà Lan, không thể không có cô, điều gì cũng bằng lòng làm vì cô. Vừa chớp mắt, lại đi dụ dỗ người phụ nữ khác, còn là cô giáo của con trai, không biết mất mặt mà! Lời của đàn ông, quả nhiên không thể tin. Cô là heo mới để cho anh làm xao động!"
"Tút tút tút........."
Nam Cung Nghiêu thanh lịch cúp điện thoại lại, miệng cong lên, nở một nụ cười.
Cô nhóc này, bây giờ nhất định rất tức nhỉ? Còn anh lại rất vui. Cô càng tức, càng chứng tỏ cô quan tâm anh, giống như cô lợi dụng Henry để chọc tức anh vậy. Thỉnh thoảng kích thích cô, rất có ích để cho cô nhận ra trái tim mình, đừng chạy trốn nữa!
Uất Noãn Tâm tức anh ách dẫn bé Thiên đi ăn cơm, đang tìm chỗ ngồi, bé Thiên đột nhiên vui vẻ hét lên, "ma ma, pa pa và cô giáo ở bên kia!"
Ánh mắt của của cô giống như cây đinh, trừng mắt. Một nam một nữ ngồi ở bên cửa sổ nói chuyện vui vẻ, đó không phải là Nam Cung Nghiêu và cô giáo Amy sao? Người ngoài vô, còn tưởng hai người mới là một cặp tình nhân mặn nồng! Rõ ràng mượn cớ đi tán gái mà.
Nam Cung Nghiêu nhìn thấy hai mẹ con, vội vàng đi đến. "Trùng hợp vậy, mẹ con em cũng đến đây ăn cơm sao?"
Uất Noãn Tâm ngoài mặt nở nụ cười trong lòng thì tức tối, lạnh nhạt trả lời. "Chẳng qua chỉ là một nhà hàng bình thường thôi, sao tôi không biết nó nổi tiếng đến vậy ta." Mục đích của Amy không phải giới thiệu nhà hàng, mà là muốn quyến rũ anh! Đi trêu đùa ong bướm ở khắp nơi, thật đáng ghét!
"Pa pa................." Bé Thiên chạy nhanh đến ôm chân anh, vô cùng thân thiết.
"Bé Thiên, chúng ta đi, không quấy rầy bọn họ nữa..........."
"Nhưng bé Thiên muốn ăn cơm với pa pa."
Nhìn thấy con ôm anh chặt vậy, Uất noãn Tâm càng tức hơn, quay đầu muốn bỏ đi một mình, lại bị Nam Cung Nghiêu giữa lại. "Nếu đến đây rồi, thì cùng ăn đi! Vừa hay em có thể biết thêm chuyện của bé Thiên."
"Tôi sợ tôi sẽ quấy rầy chuyện tốt của hai người nha!"
".............. Đó là cô giáo của bé Thiên!"
Anh còn biết sao? Vậy sao còn thân thiết đến thế hả?
Trong lúc tức giận Uất Noãn Tâm nghĩ lại, cô mới là mẹ của bé Thiên, tại sao cô phải bỏ đi, để cho cô giáo kia có cơ hội giở trò. Nghĩ như vậy, cô đẩy tay Nam Cung Nghiêu ra, đi thẳng vào nhà hàng.
"Ấy, cô Uất, bé Thiên, trùng hợp vậy?"
"Ừ!" Uất Noãn Tâm bỗng nhiên thấy không vui, nhưng vẫn cười chào lại, không muốn mất phong độ ở trước mặt người khác, tỏ ra là một người phụ nữ hay ghen tuông.
"Tôi cảm thấy nhà hàng này rất ngon, nên giới thiệu anh Nam Cung đến, cô không ngại chứ?"
"Tất nhiên không rồi!" Uất Noãn Tâm nghiến răng nghiến lợi nói. "Anh ấy đã lớn rồi, biết mình đang làm gì, tôi trước giờ không can thiệp vào."
Nhưng chuyện dụ dỗ cô giáo của con trai cũng làm được, chứng tỏ anh không phải là người lớn mà. Trong đầu anh chứa bã đậu sao? Hay là chưa phát triển hoàn chỉnh hả?
Amy không hiểu được ẩn ý trong câu đó, gật đầu. “Vậy thì tốt rồi!” Quay đầu nở nụ cười ngọt ngào với Nam Cung Nghiêu, “món ăn ở đây ngon lắm đấy, anh có muốn gọi một phần không?”
“Được, tùy em thôi!”
Uất Noãn Tâm không vui. Từ khi nào trở thành quý ông rồi hả? Đồ dê già!
“Lúc nãy hai người nói chuyện gì mà vui vẻ đến vậy?”
“Không có gì, anh Nam Cung chỉ kể chuyện cười thôi……” Amy nghĩ lại cảm thấy rất buồn cười, “anh Nam Cung rất hài hước nha!”
“Cũng tàm tạm thôi! Sao tôi không cảm thấy anh ta hài hước nhỉ?” Uất Noãn Tâm nói chuyện rất điêu ngoa, “có thể tính hài hước của anh, chỉ dành riêng cho người đặc biệt thôi!” Ở dưới bàn, trộm đá anh một cái.
Cú đá này, không hề nhẹ, còn là giày cao gót. Nam Cung Nghiêu chịu đau nhưng rất vui. Cô càng ghen tỵ, còn chứng tỏ cô quan tâm anh, anh đương nhiên vui rồi. Nhưng cũng không cần ác đến vậy chứ? Cô muốn anh thành người tàn tật sao? Đàn bà ghen tuông quả nhiên rất độc ác.
Sau đó chỉ có Nam Cung Nghiêu nói chuyện phiếm với Amy, cả cuộc nói chuyện chẳng dính gì tới bé Thiên, mà chỉ là những kinh nghiệm ra nước ngoài du học của bọn họ. Nam Cung Nghiêu hoan nghênh Amy đến Đài Loan, còn nói sẽ đính thân dẫn cô ta đi tham quan.
Ngọn lửa ghen tuông kia ở trong lòng Uất Noãn Tâm gần như thiêu trụi cô. Cố gắng chen vào, nhưng không chen được, hai người kia còn nói chuyện vô cùng vui vẻ. Cô tức giận nhắm mắt làm ngơ, Quăng khăn ăn lại, đứng dậy bỏ đi.
Tình thế này giống như đang muốn tìm người cãi nhau.
Nam Cung Nghiêu cố ý chọc ghẹo, “Em sao vậy? Trên ghế có gai sao?”
“Không phải trên ghế có gai, mà là có người nhìn quá chướng mắt, nên nhắm mắt làm ngơ.”
“Nếu điều này làm em cảm thấy không thoải má, vậy em về trước đi, anh nói chuyện một lúc rồi về.”
Còn dám đuổi cô đi sao? Sợ cô làm hư chuyện tốt của hai người sao? Anh muốn cô đi, cô mới không thèm đi. “Anh yên tâm, tôi không quấy rầy hai người đâu, tôi đi nhà vệ sinh tí!”
Amy cuối cùng cũng nhìn ra cô có gì đó r