
, không dám dùng sức quá mạnh đẩy anh ra. Muốn đẩy anh ra, nhưng không địch lại sức của anh. “Sẽ, sẽ bị hiểu lầm…”
“Hiểu lầm thì hiểu lầm, bổn thiếu cũng cần nhìn sắc mặt của người khác sao?” Ngũ Liên nghĩ đến việc gì đó, cười ngày càng gian ác. “Không bằng đem hiểu lầm biến thành sự thật ha? Vừa hay có thể bịt miệng bọn họ.”
“………….Ý của anh là sao?”
“Ly hôn với Nam Cung Nghiêu, bổn thiếu lấy em!”
Đây là câu chuyện cười mắc cười nhất mà Uất Noãn Tâm được nghe từ trước đến giờ, nếu như từ miệng của người khác nói ra, có thể cô sẽ khiếp sợ, không biết phải tiếp nhận như thế nào, nhưng người nói lại là Ngũ Liên, Ngoại trừ mắc cười ra, cô thật không có bất kỳ cảm giác gì khác.
Anh xem cô là đứa trẻ ba tuổi sao, sẽ tin lời nói dối của anh sao? Bản thân là người duy nhất thừa kế Ngũ thị, vừa có tiền vừa có địa vị, thiên kim tuổi thư quyền quý chờ đợi anh xếp dài mấy vòng địa cầu.
Có thể lấy một người phụ nữ ly hôn làm vợ sao?
Mở hội kể chuyện cười quốc tế hả!
Cô mỉm cười. “Ngũ thiếu hài hước ghê, nhưng loại hài hước này, không phải ai cũng có thể tiếp nhận được đâu!”
“Cho nên, em không thể tiếp nhận được sao? Thật đáng tiếc…bổn thiếu lần đầu tiên cầu hôn đó!” Ngũ Liên tùy ý đùa giỡn. Biết cô không tin, anh vốn chỉ tùy tiện nói chơi, chỉ muốn chọc cô thôi.
Trước mắt cô quả thật là người làm cho anh có hứng thú nhất, nhưng chỉ là ‘tạm thời’ có hứng thú, không đủ khiến anh có thấy lấy cô về. Huống chi, cô đã từng là vợ của người khác.
Chẳng qua là đàn ông thôi, lòng tự trọng rất lớn. Nhất là anh, bị người phụ nữ vây quanh, lần đầu tiên bị anh bị một người phụ nữ có gan cự tuyệt thẳng thần, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Càng khiến anh có quyết tâm muốn thu phục cô, để cô trở thành người tình của mình… Kết thúc bài khiêu vũ, Uất Noãn Tâm gấp rút rời khỏi Ngũ Liên, quay đầu lại
tìm Nam Cung Nghiêu, nhưng trên sàn khiêu vũ đã không còn thấy bóng dáng của
anh, cùng với bạn gái của Ngũ Liên. Không lẽ bọn họ rời đi cùng với nhau
sao?
Nhưng Nam Cung Nghiêu không phải là người làm việc không xem xét đến hoàn
cảnh, chắc hẳn không đến mức vậy mới đúng.
Uất Noãn Tâm tìm một vòng ở hội trường, cũng không tìm thấy, thất vọng đi ra
ngoài biệt thự. Hôm nay ngày mười lăm, mặt trăng vào ban đêm rất tròn, cảnh sắc
thanh nhã. Uất Noãn Tâm chìm đắm trong màn đêm, những nôn nóng ở trong lòng dần
dần được hàn gắn lại.
Cô gần đây, không giống bản thân. Ngày trước đối với Nam Cung Nghiêu, cô
tránh còn không kịp, chỉ đứng từ xa mà tôn trọng nhau. Nhưng từ sau lần suýt té
ngựa kia, cô cảm thấy giữa hai người có rất nhiều liên lụy không thể nói rõ
ràng, đó là một cảm giác dựa dẫm cùng sống cùng chết với nhau.
Mặc dù hiểu rõ đây chỉ là suy nghĩ của một mình cô, anh không hề để ý đến,
nhưng vẫn không nhịn được cứ nghĩ đến tình huống xảy ra ngày đó.
Đối với cô mà nói, Nam Cung Nghiêu giống như một từ trường, chỉ có sự thay
đổi cực, không có mâu thuẫn, ngược lại….ngày càng hấp dẫn, càng ngày càng muốn
gặp anh, muốn ở bên cạnh anh.
Cô có chút buồn chán, Uất Noãn Tâm, mày sẽ không thực sự yêu Nam Cung Nghiêu
chứ?
Đó là một hố lửa, mày không thể nhảy vào trong đó được!
“Tại sao không nhảy nữa?”
Phía sau vang lên một giọng nói đánh gãy dòng suy nghĩ của Uất Noãn Tâm, quay
đầu lại, Nam Cung Nghiêu đứng ở bên ngoài cách cô vài bước, dựa vào tường hút
thuốc. Dưới ánh sáng của trăng, lông mi giống như một cánh quạt nhấp nháy, ánh
trăng xuyên qua những kẻ hở trên lông mi chiếu đến phía trên mắt, tạo thành một
cái bóng nhàn nhạt, nhìn rất đẹp mắt.
Cô rất thích đứng ở góc độ này nhìn vào khuôn mặt anh, lạnh lùng, yên tĩnh,
hòa vào một chút dịu dàng được tẩm bởi ánh sáng của trăng. Không giống lúc nhìn
thẳng mặt anh, quá mức lạnh lùng, không dễ dàng đến gần.
Tim của cô lại một lần nữa vì anh mà tăng nhịp đập. “Anh….ở đây rất lâu rồi
sao?”
Nam Cung Nghiêu chỉ hút thuốc, không trả lời, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
Có như không có, nở một nụ cười.
“Người con gái cùng với anh khiêu vũ đâu rồi?”
“Không biết!” Anh đối với cô rõ ràng không có hứng thú.
“Làm sao có thể chứ? Cô ấy cũng không thấy rồi! Hơn nữa, hai người lúc nãy
nói chuyện với nhau rất vui vẻ mà, tôi còn tưởng….”
“Cô để ý việc tôi và cô ta có rời đi với nhau không phải không?”
Anh hỏi trúng tim đen của cô, Uất Noãn Tâm trong nháy mắt đứng im như một
trái cà chua, trong lòng có chút hỗn loạn. “Tôi, tôi không có….chỉ là hỏi
hỏi….tôi không để tâm một chút nào….”
“Ưm!” Anh cũng không trêu chọc cô, nhưng vẫn bày ra thái độ chẳng sao cả,
tiếp tục nhả khói. Gương mặt ở dưới ánh trăng, có một loại u buồn không thể nói
rõ.
Uất Noãn Tâm cảm thán lần nữa, anh đúng là được thượng đế tạo làm ra mà, khí
chất khi lạnh lùng làm cho người khác phải cách xa, lúc trầm mặc không nói, lại
gợi thấy vẻ u buồn, mê hoặc chết người.
Sau khi hút xong một điếu thuốc, anh ngẩng đầu nhìn cô. “Cô hận tôi
không?”
Uất Noãn Tâm ngây ngốc nhìn anh, đây là loại câu hỏi gì? Nêu như nói cô hận,
anh có bóp chết cô không?
“Hận tôi không?” Anh ít khi đặt câu hỏi, đây cũn