
“Ưm! Những thuốc bổ bà ấy mang lên anh đều uống hết, mỗi ngày đều xuống lầu
tắm nắng.”
“Vậy thì tốt rồi! Thật xin lỗi, gần đây em quá bận, không thể thường xuông
qua đây. Đợi qua vụ này, em lại chăm sóc anh!”
“Em không cần lo lắng, anh có thể chăm sóc cho bản thân! Công việc gần đây áp
lực rất lớn sao? Có muốn nói một chút không?”
Những chuyện xảy ra gần đây quá nhiều, khiến cho Uất Noãn Tâm thở không ra
hơi, cô rất muốn tìm một người tâm sự. Nhưng mà, cô không muốn những vấn đề đau
đầu của bản thân đặt lên người khác, nhất là Nam Cung Thiếu Khiêm.
Anh là một người thuần khiết như thiên sứ, chỉ cần biết thế giới đẹp đẽ của
bản thân là đủ rồi. Về phần dơ bẩn mặt khác của thế giới, để một mình cô gánh
lấy là đủ.
Uất Noãn Tâm lắc đầu: “Tự em có thể xử lý tốt mà!”
“Ưm! Anh tin tưởng em! Nhưng hy vọng em nhớ kỹ, bất cứ lúc nào, anh luôn ở
đây, em lúc này cũng có thể tâm sự với anh! Có thể anh không giúp được gì hết,
nhưng anh có khả năng, làm cho em vui vẻ!” Nam Cung Thiếu Khiêm nắm lấy bàn tay
của cô kéo đến đầu gối mình, nhẹ nhàng nắm giữ. Ánh mắt kiên định và yêu thương,
nói cho cô biết, anh vĩnh viễn luôn ở bên cô.
Uất Noãn Tâm cảm động đến mức không biết nên nói cái gì, cổ họng có chút
nghẹn ngào, cái gì cũng không nói, chỉ đơn giản nắm lấy tay anh.
Hai người nhìn nhau không nói, ánh mắt đầy cảm xúc giao hòa với nhau.
Nam Cung Nghiêu đứng ở cửa phòng, đều nhìn thấy hết cảnh này.
Tay của Uất Noãn Tâm, nắm chặt lấy tay của Nam Cung Thiếu Khiêm.
Không biết tại sao, trong trái tim anh, giống như có một vật gì đó đâm vào,
ánh mắt đau rát, không muốn nhìn tiếp. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng anh
cảm nhận được cái đau đó rất rõ ràng.
Không thể nói rõ đây là mùi vị gì, giống như từng cảm nhận qua. Khi anh yêu
người con gái kia, khi cô hơi thân mật với những người khác, cũng có cùng một
càm giác như vậy.
Chỉ là, anh không muốn nghĩ theo phương diện này, cũng có thể, anh đang chống
lại ý nghĩ về phương diện này.
Anh chắc chắn bản thân có loại cảm giác đó, hoàn toàn do Uất Noãn Tâm không
biết xấu hổ, quyến rũ em trai của mình.
Khi anh đang mỉa mai cô quyến rũ Thiếu Khiêm, cô tức giận run rẩy cả người,
mặc dù không chống cự quyết liệt, nhưng ánh mắt đó, dường như anh đang sỉ nhục
nhân phẩm của cô, buộc cô phải chịu đựng lời vu cáo đó. Thậm chí, có lúc anh
cũng bị dao động, nghĩ lại có phải bản thân đã nghĩ cô là một người rất dơ bẩn
hay không?
Nhưng bây giờ xem coi, cô đang làm cái gì?
Cô rất tự nhiên chủ động nắm lấy tay Thiếu Khiêm. Cô có từng nghĩ qua, người
cô đang quyến rũ, là em trai của chồng mình không?
Tay của hai người nắm lấy nhau một cách thân mật, tim của Nam Cung Thiếu
Khiêm cũng loạn nhịp. Ngay lúc ấy, anh cảm thấy rất sợ hãi, sợ khát vọng của bản
thân đối với cô càng thêm mãnh liệt, một khi đã nắm được tay cô, bước tiếp theo,
lại muốn ôm lấy cô, càng nhiều càng nhiều hơn.
Vì thế, anh có chút hoảng hốt buông ra. “Anh lấy cho em một ly nước nhé!”
Quay đầu lại, nhìn thấy Nam Cung Nghiêu đứng ở cửa. “Anh! Anh về rồi à!”
“Ưm!” Nam Cung Nghiêu nhanh chóng thu hồi cảm xúc của mình lại. “Em đừng
động, anh qua đó!”
Anh rót một ly nước, đưa cho Uất Noãn Tâm, tay không cẩn thận làm đổ, nóng
bỏng, làm cho cô tim cô đập loạn, lại nghĩ đến cái hôn lần trước. Không khí đột
nhiên có chút ngột ngạt, cô muốn chạy khỏi chổ này. “Em hơi mệt, hai người nói
chuyện đi!
Nam Cung Nghiêu không biết ‘tâm sự con gái’ của Uất Noãn Tâm, cho rằng cô
đang lẩn trốn anh, nên cảm thấy khó chịu. Đây là sao chứ? Không muốn cùng chồng
mình ở chung một chổ, ở chung với em trai chồng, ngược lại càng vui sao?
“Ưm! Ngủ ngon nha! Anh hai, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, em chuẩn bị đi ngủ
rồi!”
Nam Cung Nghiêu gật đầu, cũng với Uất Noãn Tâm đi ra khỏi phòng. Cô vội vàng
nói câu ‘ngủ ngon’, chân chạy như bay, nhưng bị Nam Cung Nghiêu đuổi theo sau.
“Ở đây….phòng của anh, không phải bên kia sao?”
Nam Cung Nghiêu không nói lời nào, trong lòng hoảng loạn, nhưng không nhìn
bất kỳ vui buồn tức giận nào hiện trên mặt anh.
Uất Noãn Tâm cũng không lên tiếng theo, cuối thấp đầu chăm chú bước đi, cả
người trở nên căng thẳng. Khó khăn lắm mới đi được đến cửa phòng, giống như được
ân xá. “Tôi đến rồi, ngủ ngon!”
“Uất Noãn Tâm!”
Nam Cung Nghiêu gọi cả họ lẫn tên của cô, trong chớp mắt cô như bị hóa đá,
run rẩy quay đầu lại, cười giễu. “Có!” Anh muốn gì chứ? Gần đây hình như cô
không có đắc tội gì với anh?
Nghĩ đến ngày mai sẽ xảy ra chuyện, lại nhìn vẻ mặt vô tội của cô, Nam Cung
Nghiêu có một chút không đành lòng, tuy nhiên cuối cùng anh cũng đè nén xuống.
Anh sẽ không để bất kỳ người nào làm thay đổi quyết định của mình, đặc biệt là
cô!
“Không có gì! Cô đi vào đi!” Anh cười tựa như không cười, chỉ là nụ cười đó
đến rất nhanh rồi cũng mất đi trong chớp mắt, rất khó phát hiện.
Uất Noãn Tâm nhìn theo bóng dáng anh rời đi, có chút ngu ngơ, đây là tình
huống gì chứ? Đùa giỡn với cô sao?
Nhưng cô luôn là người nghĩ thoáng, cũng không muốn nghĩ nhiều, nhún vai tỏ
vẻ bất lực, rồi đ