
i theo ngày 1 lớn dần… 4 gã đàn ông phát hiện ra nó liền đạp ga cho
xe lao đuổi theo… Nó hoảng loạn chạy như bay ra đường lộ cái…từ trên dốc lao xuống lăn thẳng 1 đường xuống đường lộ, đau đớn gượng dậy tiếp tục
chạy tiếp… Ko thể cho xe lao xuống dốc… Một trong 4 gã dùng đt liên lạc…
- Tiểu thư, đã phát hiện nó đang chạy ra đường lớn
…
Milan nhận cú điện thoại, ánh mắt điên cuồng sắc lên, khóe môi thâm hiểm như
muốn giết người, đánh tay lái 1 vòng tròn mạnh bạo chạy thẳng ra đường
cái như xé gió khiến Sophina ngồi bên cạnh cũng sợ xanh mặt… Ả này điên
thật rồi…
…
Cảm thấy chiếc xe kia ko đuổi theo nữa, nó thở hổn
hển, sức lực cạn kiệt, đầu ốc bắt đầu trống rỗng mờ mịt … từng bước nặng nề lê trên con đường lộ dưới cái nắng nóng cháy da đến ngộp thở… vùng
ngoại ô vắng vẻ đánh tan hi vọng mong manh của nó… Đôi mắt hoa lên vì
nắng chói.. nó gục xuống đường… da thịt đau đớn nhức nhói vắt kiệt trí
óc … Những giọt nước mắt nối nhau lăn xuống bờ môi khô cằn… Tại sao? Tại sao nó phải chịu nông nỗi này… Nó muốn buông tay… buông tay tất cả…
Từ phía sau vang vọng tiếng động cơ xe điên cuồng đánh ngang sự tuyệt
vọng, và đánh thức lí trí nó… Ngoái đầu nhìn lại… một chiếc xe đỏ chót
dưới cái ánh nắng rực rỡ như khối cầu lửa cuồng điên lao thẳng về phía
nó… Ánh mắt mờ mịt nheo lại, khuôn mặt tựa ác quỷ đang giận dữ nhìn nó
sòng sọc…
Nó hoảng sợ vội trở dậy, nhưng ko ngờ đôi chân đã như
ko còn cảm giác… tê liệt… đau nhức… vô lực… Cơ thể nó giờ phút này phản
lại nó… Thật trớ trêu… Nó đau khổ gục ngã hoàn toàn… Buông… nó mệt rồi…
nó buông… buông xuôi tất cả… Ngay cả tình yêu cũng chẳng còn… nó cảm
thấy mọi thứ vô nghĩa… thế cũng tốt… chấm hết …
Nhìn chiếc xe ko
ngừng lao về phía nó… đôi mắt mờ nhạt… nước mắt cũng muốn cạn… từ đôi
môi nó nở 1 nụ cười yếu ớt… đôi mắt nhắm nghiền lại chờ đợi nỗi đau đến
dần… Trong khoảng khắc… một ánh mắt…một nụ cười… một đôi môi… và… 1 tình yêu… chính anh…là anh… hình ảnh anh ko ngừng hiện lên trong đầu nó… đến giới hạn cận kề tử thần… nghĩ về anh như 1 niềm an ủi… nó mãn nguyện…
“Ken… Em yêu anh… vĩnh biệt…”
Milan ko ngừng nhấn ga cho xe lao
về phía nó… ả chìm trong cơn ghen mịt mù trở thành con thú khát máu…
hình ảnh bé nhỏ vô lực ngồi chờ đợi cái chết đến gần của nó cũng ko đánh thức nổi lí trí làm người cuối cùng của ả… Hai con rắn độc hau háu lao
đến điên cuồng mong muốn nghiến chết con mồi… Nó vô lực cảm nhận từng
chút…từng chút một chiếc xe đỏ rực tiến đến gần… Trong khoảng khắc, tiếng xe chói óc cận kè… nó mỉm cười cùng tử thần nói lời vĩnh biệt thì… Từ phía sau… 1 đôi tay mạnh mẽ đẩy mạnh nó văng ra
vệ đường… trong khoảng khắc mơ hồ… 1 tiếng thắng gấp vang lên tê óc như
xé nát khoảng trời… khói bụi tung lên mù mịt như sương… “Rầm” 1 tiếng
kinh hãi, 1 thân người bị hất mạnh văng lên thành 1 đường rơi xuống đất
mạnh bạo… tất cả lại chìm vào im lặng đáng sợ….
-
Kennnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn – Nó ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt… trái tim trong khoảng khắc 1 lần nữa cắt lìa, nó sợ hãi hét lên 1 tiếng kinh thiên….
………
……..
……
…
…2 năm sau…
Sân
khấu ngập muôn ánh màu, phía dưới khán đài là những người cuồng nhiệt ko ngừng gào thét tên thần tượng… trên sân khấu MC bước ra cười rạng rỡ…
- Và bây giờ chúng ta cùng chào đón ca sĩ… Boooooooooo
Dứt lời, 1 trận la hét chói lói bao trùm cả ko gian… Mọi người ko ngừng gọi tên “ Boo…Boo…Boo”… Ánh đèn sân khấu vụt tắt, từ bóng tối… 1 giọng hát
ngọt ngào cất lên rung động lòng người… 1 ánh đèn chiếu thẳng vào nơi
phát ra chất giọng ngọt ngào đó… “Bùng” 1 tiếng ko gian như bị kiềm nén
vỡ ra mạnh mẽ, đèn sân khấu đồng loạt sáng lên, 1 thân người nhỏ nhắn,
xinh xắn tựa búp bê với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cất chất giọng
thanh khiết chinh phục lòng người…
….
…
Mặc dù đã rời sân khấu, nhưng tiếng các Fan hâm mộ gọi tên nó vẫn ko dứng, như từng đợt sóng cuộn vang lên mạnh mẽ…
…
- Vất vả cho em rồi, Boo
- Ko có gì ạ, quản lý Hiro… Anh chuẩn bị chưa? Chúng ta về thôi… – Nó mỉm cười nhìn quản lý Hiro
…
…
…
Sân bay…
- Boo…Boo – Vừa thấy bóng dáng nhỏ nhắn của nó bước đến cửa soát vé… Mẹ
nó ko kiềm chế đc hét lên vẫy tay như quạt gió về phía nó…
- Mẹ – nó thấy mama cũng ko thèm chú ý hình tượng mà quăng hết đồ đạt chạy vu
về phía mama nó… – Mama… con nhớ mama quá – nó nũng nịu ôm lấy mama
- Con gái của mẹ… mẹ cũng nhớ con quá… – Bà sụt sịt ôm lấy đứa con gái bé bỏng của bà
- Nè nè, quên anh rồi sao? – Từ phía sau vang lên 1 giọng nói trầm ấm quen thuộc
Nó nhìn anh cười tủm tỉm ngượng ngùng nhảy phốc 1 cái ôm chầm lấy anh…
- Jun… làm sao quên anh đc chứ… hihihihi… – Nó cười nhìn anh trìu mến
- Chúc mừng chuyến lưu diễn của em thành công – Anh dịu dàng ôm nó cười hiền
- Thôi đc rồi, về nhà mà tâm sự, chúng ta đi thôi – mẹ nó nheo mắt trêu chọc
- Mẹ – Nó phụng phịu hờn dỗi bước ra xe…
…
…
…
Jun lái xe 1 mạch trở về nhà… Nó đã rời khỏi đây 3 tháng mà nhớ nhà kinh
khủng, mỗi lần lưu diễn trở về, nó vẫn háo hức về nhà ko thôi…
-
Hoan hô, về nhà rồi – Nó hưng phấn nhảy cuống xe k