Snack's 1967
Hợp Đồng Lọ Lem Và Hai Chàng Hoàng Tử

Hợp Đồng Lọ Lem Và Hai Chàng Hoàng Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323670

Bình chọn: 8.5.00/10/367 lượt.

o quan tâm đến hình

tượng mà vù vù bắn thẳng vào nhà, quăng lại mớ hành lý cho Jun và mama

nó xử lý

- Con nhỏ này, con rể phiền con đem giúp vào – mẹ nó lắc đầu cười khổ

- Mẹ đừng khách sáo, người 1 nhà cả mà – Anh vui vẻ dở hành lý của nó mang vào nhà



- Con bé này, hành lí con vứt cho con rể mang vào như vậy mà coi đc àh? – mama nó vào đến cửa thấy nó đang lui hui cởi giày thì tranh thủ trách

móc mấy câu

- mama àh, đừng luôn miệng kêu anh Jun là con rễ nữa, cuối tháng này ko phải anh ý cùng chị Hyo Rin kết hôn rồi, mẹ gọi như

vậy nghe dễ hiểu lầm lắm nha – Nó phụng phịu lên ý kiến

- Có sao, Hyo Rin ko phải nhận mẹ là mẹ nuôi sao, vậy thì Jun cũng là con rễ mẹ rồi… – Mẹ nó phản bát

- Oak, ai vừa nhắc tới tên con phải ko – Từ trong nhà bếp, 1 dáng người

nhỏ nhắn chạy vù ra góp vui – Aaaaaaaaaaaa……. Pé Booooooooooooooooooooo

- Aaaaaaaaaaaaaa… Chị Rinnnnnnnnnnnnnnnnnnn

Hai chị em nhảy lẩng cẩn hét ầm ĩ bay vèo vèo đến ôm chằm lấy nhau…

- Nhớ chị quá xá – nó nhõng nhẽo cười tươi rói

- Chị cũng vậy, chúc mừng chuyến lưu diễn thành công – Hyo Rin ôm chằm lấy nó, yêu thương vỗ về đứa em gái nhỏ



Jun và mama nó đứng 1 bên trông cảnh tượng ấm cúng này mà hạnh phúc… Thấy nó cười như vậy ai cũng mừng thầm…

- Đc rồi, mau lên thay đồ rồi xuống ăn cơm, chị từ sớm đã đến nhà em nấu

nhiều món em thích để mừng em lưu diễn thành công trở về đó – Hyo Rin

buông nó ra, vỗ vỗ cái má bầu bĩnh tươi cười nói

- Còn sớm mà… ko cần vội, em đi 1 lúc về rồi ăn – Nó ngước nhìn Hyo Rin nheo mắt tinh nghịch rồi nhanh chạy ra cửa

- Kìa, mới về lại đi đâu đó – Mẹ nó hỏi vọng theo nhưng nó đã nhanh chóng xọt dép chạy mất

- Mẹ, chắc nó lại đi tìm … Ken đó mà, lần nào đi lưu diễn về nó chả lại đi thăm Ken ngay – Jun trầm giọng pha chút trầm cảm nói

Nghe Jun nói, ko khí đang vui vẻ bỗng chùng xuống… đôi mắt mẹ nó thoáng nét đau lòng nhìn về hướng cánh cửa nó vừa bước ra…

- Đã 2 năm rồi, vậy mà nó ko thể quên đc Ken sao? – Khóe mắt bà ngân ngấn giọt lệ

- Mẹ – Thấy mẹ nuôi muốn khóc, Hyo Rin cũng đau lòng theo – Dù sao Boo có thể vui vẻ đc như bây giờ chúng ta phải mừng cho em mới phải – Hyo Rin

nắm tay bà an ủi

- Hyo Rin nói phải đó mẹ, Boo yêu Ken như vậy,

muốn nói quên ko phải dễ….Boo đã rất cố gắng, sau khi tốt nghiệp đã gia

nhập làng giải trí, đúng như di nguyện của Ken… Chúng ta phải mừng vì

Boo đã cố gắng như vậy chứ

- Boo đã rất cố gắng sống khi ko có

Ken bên cạnh… -Hyo Rin đau lòng, giọng hơi nghẹn đau khổ, Jun đưa tay đỡ lấy cô ôm vào lòng vỗ về

Caû 3 người lặng nhìn theo cùng 1

hướng, theo đuổi 3 suy nghỉ khác nhau nhưng đều có chung 1 niềm tiếc

thương từ tận đáy con tim…





Nó ôm bó hoa trong tay bước từng bước thật nhẹ… từng cơn gió miên man thổi mái tóc khẽ bay… tóc nó đã

dài hơn so với 2 năm trước… Kể từ ngày ko còn anh ở bên… nó chưa bao giờ đụng kéo đến tóc dù chỉ 1 lần… Dừng chân lại, đôi mắt đượm buồn nhìn

hình ảnh trước mắt, cũng khuôn mặt quen thuộc, cũng đôi mắt đó, chiếc

mũi đó… và… đôi môi đó… nhưng tất cả đều ko có lấy 1 cảm xúc… lạnh… tất

cả đều lạnh… vô cảm… càng nhìn hình ảnh đó… trái tim lại càng thêm nhức

nhói… 1 giọt lệ nóng ko kiềm *** đc mà rơi dài… nó đau lòng gạt đi hàng

lệ … khóe môi khó khăn gượng 1 nụ cười

- Xin loãi anh…Ken… em lại khóc nữa rồi… em đã hứa sẽ ko khóc nữa… vậy mà… Em xin lỗi… 1 lần này

nữa thôi… đc ko anh… em chỉ khóc thêm lần này nữa thôi… em sẽ thiếp tục

mỉm cười… Anh có thấy em ko?… Em đã sống như anh muốn… sống và thực hiện cả giấc mơ cả phần anh… anh có thấy ko?… – Từng tiếng ngắt quảng đau

đớn kèm theo những hạt pha lê ko ngừng tuôn rơi… – Ken…em nhớ anh… nhớ

anh đến phát điên… tại sao anh lại nằm đó…tại sao bỏ em 1 mình cô đơn

bước trên con đường này?





….1 năm trước….

- Cấp cứu, cấp cứu… Xin nhường đường…

Tiếng ầm ĩ khắp nơi cũng ko lọt nổi vào tai nó 1 mãnh… mỗi giác quan của nó

lúc này chỉ tập trung lên mỗi anh… người anh máu….toàn là máu… đôi mắt

nhắm nghiền,làn da tái nhợt… trái tim nó vỡ vụn… thật sự vỡ vụn



- Bác sĩ, xin hãy cứu anh…xin ngài – Nó nghẹn ngào gào thét van xin tuyệt vọng, đôi bàn tay cũng đã nhuốm đầy máu níu kéo anh …

- Xin cô bình tĩnh…chúng tôi sẽ cố gắng hết sức… Nó mất hồn nhìn cánh cửa phòng cấp cứu khép lại…như chính trái tim nó bị ném vào hầm băng để giam cầm vĩnh viễn… cả thân người ko còn chút sức

lực mà trượt dài xuống nền đất lạnh lẽo… Jun đỡ lấy nó… lòng anh đau ko

kém gì nó…



Từng giờ từng phút đi qua như từng cây kim châm vào

lòng nó… đôi mắt dại đi ko chút sức sống… đôi bàn tay đã bị nó cắn nát

đến bật máu mà ko hay biết… Làn váy cưới trắng tinh bây giờ nhuộm 1 màu

đen của máu đã khô kịt… 1 màu tan thương…

- Boo, em nghỉ chút đi, Ken sẽ ko sao đâu – Jun diụ dàng khuyên nó

Nhưng ngoài đôi mắt vô hồn hướng về cánh cửa ko rời nửa giây, thì nó ko còn

biết gì nữa… nhìn nó như vậy Jun cũng chỉ có thể thở dài 1 tiếng quặn

thắt…

Jun bước ra ngoài, từng làn gió tê buốt lướt qua… hít sâu 1 hơi, mái tóc rối bù mặc gió thổi nhẹ bay…

- Có phải tôi đã sai? Tất cả đều tại tôi – Anh