
dù là học được một cái bài học, nhìn ngươi về sau có hay
không còn dám loạn uống rượu,nghĩ muốn tùy tiện tìm nam nhân trên
giường, kết hôn.” Lam Thư Đình xoay người, vùi đầu vào cái gối mềm mềm
nhun nhũn. “Trước ngủ đi, ngủ dậy chúng ta chuẩn bị trở vềSan Francisco, Lam phu nhân.”
“A — không cần gọi ta như vậy!” Vi Mẫn hét rầm lên.
Lam Thư Đình mới không để ý tới nàng, tự cố tự ngủ bù đi.
Vi Mẫn một bên hung hăng đập mạnh cái gối, một bên mắng mỏ, nàng như vậy rốt cuộc có tính là không thất thân không?
Trên thực tế không có, nhưng về lý thì…… Nàng…… Nàng … đã là lão bà của người ta a.
Mà người này, đang ở giường lớn bên cạnh, ngủ thực thoải mái, để lại
nàng một người vừa giận lại ảo não, quả thực sắp nổ mạnh aaa.
Chìa khóa xe, thẻ tín dụng, hộ chiếu đều ở trong tay Lam Thư Đình, Vi Mẫn cho dù muốn thừa dịp hắn ngủ trộm đi, cũng không đơn giản như vậy.
Huống chi, Lam Thư Đình tốt xấu cũng đã lái xe đường dài tới đây, thanh
âm kêu mệt cũng chưa vang, còn ở bên cạnh nàng một ngày một đêm…… Nàng
không có khả năng bỏ lại chính hắn trở về nha.
Nghĩ ra tức giận cũng không thể, một người sinh hờn dỗi thật sự thực
nội thương, không bằng…… Vi Mẫn ánh mắt tinh xảo lại chậm rãi chuyển qua cái tủ lạnh.
Nếu nàng nhớ không lầm ,thì bên trong còn mấy chai bia, cùng bình Whisky nhỏ……
Một mặt nghĩ,một mặt như lặng lẽ như ma bắt đầu di động……
“Không cho phép uống rượu.” Lam Thư Đình giống như có mắt đằng sau
ót, âm thanh buồn ngủ từ bên gối thoát ra. “Lần này lại uống, ta cũng
không dám cam đoan sẽ phát sinh chuyện gì.”
Vi Mẫn đã thò chân xuống giường,lại thu trở về. Nàng sợ hắn a.
Tuy rằng vị ác nhân này ngoài mặt không hề ác, giống như luôn lười
biếng, không có gì công kích hắn, cái gì cũng không để ý…… Nhưng, vẫn là làm người ta hận nghiến răng!
Thật giận! Rất thật giận!
Sinh hờn dỗi một hồi lâu, mắng Lam Thư Đình,Arron, cùng với nam nhân
thiên hạ không biết bao nhiêu thứ, nàng rốt cục vẫn là bị mệt mỏi đánh
bại, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Đợi âm thanh lầm nhầm lầm bầm lầu bầu biến mất,hô hấp đều đều, xác định nàng đã ngủ sau, Lam Thư Đình liền mở mắt.
Im lặng không tiếng động xoay người ngồi dậy, hắn dừng trên gương mặt kiều diễm như hoa.
Biểu tình của nàng thật nhiều,rất trực tiếp,rất rõ ràng. Mặc kệ là
thương tâm, là phẫn nộ, là mê hoặc, vẫn là hưng phấn…… Nghĩ đến nàng ở
sòng bạc chơi con hổ ăn tiền hào, hai mắt sáng lên, bộ dáng chuyên chú
nhập thần đáng yêu, Lam Thư Đình khóe miệng liền nhịn không được giơ
lên.
Vì tham xem các loại phong tình động lòng người của nàng, hắn cư nhiên một đường đảm đương lái xe, đi tới đổ thành.
Hắn vốn là đêm qua trở về nhà ở Newyork, thư thái thoải mái, hiện tại cùng kế hoạch ban đầu cách xa vạn dặm.
Đứng dậy đi vào bên giường nàng , Lam Thư Đình ánh mắt hoàn toàn
không có biện pháp dời đi, chỉ có thể dừng ở thiên hạ trên giường.
Nàng hiện tại thoạt nhìn, giống cái tiểu hài tử.
Cá tính của nàng tựa như tiểu hài tử, bề ngoài xinh đẹp, nội tại của nàng kỳ thật đơn thuần lại nhiệt tình.
Hơn nữa, rất dễ dụ dỗ nha.
Mắt nhìn tờ giấy bị nàng vo viên rớt dưới chân giường, Lam Thư Đình không tiếng động nở nụ cười.
Cũng chỉ có Vi Mẫn mới có thể bị hù dọa như vậy.
Bất quá……
Ở mép giường ngồi xuống, Lam Thư Đình có ý thức chính mình, đã muốn
đi ra ngoài, nhẹ nhàng xoa sợi tóc mềm mại như mây của nàng đổ xuống ở
trên gối.
Sau đó, làn da ửng ửng như cánh hoa, thật non mịn, làm cho người ta lưu luyến quyến luyến, không đành lòng rời đi.
“Ân……” Giấc ngủ bị quấy rầy,Vi Mẫn ở trong mộng mi nhăn lại ,giọng mũi phát ra kháng nghị rất nhỏ.
Đáng yêu làm cho người ta muốn cắn một ngụm.
Lam Thư Đình đương nhiên không có cắn nàng, chính là cúi xuống , nhấm nháp môi anh đào kia làm cho hắn ảo tưởng cả một ngày — không, khả năng lâu hơn nữa–.
Môi của nàng thật mềm,thật ngọt, trên người nàng, mái tóc phát ra
hương thơm tự nhiên làm người ta mê say. Lam Thư Đình nhẹ nhàng hít vào, tựa như hưởng thụ chất men say nồng.
Đột nhiên, lông mi loan loan thật dài run rẩy, sau đó, từ từ giơ lên.
Hắn ngẩng đầu, một đôi mắt sáng ngời, giờ phút này đã có chút mê hoặc.
“Ngươi…… Vừa mới hôn ta?” Nàng mơ mơ màng màng hỏi.
“Ngươi đang nằm mơ sao?” Lam Thư Đình không đáp hỏi lại, tiếng nói khàn khàn, dày mà gợi cảm.
Nàng tự hỏi vài giây , “Hình như là.”
Lông mi lại buông xuống, nàng một lần nữa nhắm mắt lại.
Nếu là nằm mơ, vậy…… Tùy tiện như thế nào đều có thể, không phải sao?
Cánh tay tuyết trắng giãn ra, bò lên gáy hắn, môi nàng tìm kiếm môi hắn, tiếp tục hư hư thực thực trong mộng hôn.
Nàng dụ dỗ hắn, khẽ mở cánh môi, đón vào đầu lưỡi hắn linh hoạt lại
có chút bá đạo, nhất thời, nàng cảm thấy chính mình thật nhanh hít thở
không thông.
Ngày hôm qua uống rượu, giống như toàn bộ lúc này khắc bắt đầu phát
huy tác dụng, Vi Mẫn chỉ cảm thấy choáng váng đầu, toàn bộ thế giới như
xoay tròn, nàng lơ lửng ở giữa không trung, càng bay càng cao, càng bay
càng cao……
Sau, chính là rơi xuống, trầm luân……
Nàng gắt gao ôm hắn, hình như là người sắp chết trôi bám được một khú