
giúp đỡ của người khác để tồn tại trong giới bất động
sản sao ạ? Hai năm nay con liều mạng phát triển giang sơn bố gây dựng,
chẳng lẽ không đủ để chứng minh con có năng lực ngồi vào vị trí tổng
giám đốc? Hay là cho đến giờ bố vẫn cảm thấy con không đủ tư cách ngồi
vào vị trí đó? Bố cứ ở nhà an nhàn hưởng phúc không được hay sao? Sức
lực mắng mỏ con, chi bằng để mà giúp mẹ trồng hoa.” Ôn Hành Viễn nhướng
mày, nói rành mạch từng chữ, “Con nói thật với bố nhé, không cứ cô ta là con gái nhà họ Lý hay nhà họ Trương, kể cả là con gái cưng của tổng
thống, con cũng không để mắt đâu! Đừng trách con là làm náo loạn cả nhà, con cũng ngại phiền phức, con cũng mệt mỏi, đáng ra là nên để mặc con
đi, không phải đây là ngày đầu bố biết con trai bố chứ? Dù sao thì con
cũng nói rồi, trừ Si Nhan ra, không ai được cả, bố thích thế nào thì làm thế ấy đi!”
“Hiểu Quân có chỗ nào không thể so với con bé đó? Người ta quan tâm đến anh nhiều gấp bao nhiêu lần Si Nhan chứ?
Sao anh cứ cố chấp thế hả?” Ôn Bùi Văn tức tối, nhưng vẫn không từ bỏ ý
định khuyên bảo. Không phải ông có mưu đồ bám víu vào nhà nào cả, chỉ là thấy con mình đau khổ chờ đợi mười năm mà vẫn lẻ loi đơn độc, thân làm
bố, sao ông có thể trơ mắt ra nhìn được.
Ôn Hành Viễn
không để tâm đến vẻ mặt xám ngoắt của bố, cười lạnh một tiếng, “Rốt cuộc là cô ta để tâm đến con hay là bố cô ta để tâm tới Hoa Đô, bố không rõ
sao? Hơn nữa, người để ý đến con cũng nhiều lắm, con quản được ạ? Con
không ngại nhắc lại lần nữa với bố, đừng cố bắt con thay đổi ý định,
người con để tâm đến từ trước đến nay chỉ có một thôi, đó chính là Si
Nhan. Xin bố đừng ép con nữa. Vì công trình “Kim Bích”, bố cũng đã vất
vả rồi, đừng phá hỏng nữa, được không ạ? Con chỉ muốn lấy người phụ nữ
con yêu thôi, yêu cầu này quá đáng sao? Tại sao bố không thông cảm cho
con? Nhìn con khổ sở, bố thoải mái được không ạ?”
Đôi
mắt Ôn Bùi Văn như sắp phun lửa, nhìn thằng con trai khôi ngô tuấn tú
với ánh mắt kiên nghị tỉnh táo, ông cũng trấn định lại. Đột nhiên ông
cảm thấy thật bất lực, thằng nhóc ngỗ nghịch giờ đã trưởng thành rồi.
Ông không hù dọa được anh, càng không điều khiển anh được. Đứa con đầy
kiêu hãnh, đầy ưu tú đó chẳng phải chính là do ông chuyên tâm bồi dưỡng
nên sao? Anh ương ngạnh, anh có thủ đoạn, tính tình nóng nảy, thậm chí
là bề ngoài ôn hòa, không khác ông hồi trẻ là mấy. Ông đang tức giận gì
chứ? Đáng ra ông nên cảm thấy vui mừng mới đúng.
Nhưng
Ôn Bùi Văn không hiểu, rốt cuộc thì Si Nhan có gì tốt mà có thể khiến
con trai ông cố chấp yêu thương đến những mười năm. Mười năm, tuổi thanh xuân của người đàn ông đang uổng phí trong tháng ngày chờ đợi. Cô lấy
cái gì ra để đền bù cho thời gian mười năm của con ông? Ngoại trừ chịu
trách nhiệm với hạnh phúc của anh, cô vốn không bù nổi thứ khác. Nhưng
vấn đề là, cô muốn chịu trách nhiệm sao?
Trong trí nhớ
của ông, bóng dáng cô đã sớm nhạt nhòa. Ông chỉ mơ hồ nhớ được rằng dung mạo cô bé đó khá thanh tú, đôi mắt to lộ vẻ thông minh, lúc cười rộ lên thì có chiếc má lúm đồng tiền nhỏ. Ngoài bấy nhiêu đó ra, tất cả đều
chỉ là hình ảnh mơ hồ.
Càng nghĩ, ông càng không thể
nào hiểu nổi vì sao con trai mình có thể dựa vào câu, “Con thích cô ấy.” mà chờ đợi tận mười năm. Từ lúc hai mươi ngây ngô, cho đến ba mươi trầm ổn đĩnh đạc, mười năm trôi qua, anh vẫn một thân một mình, vẫn đóng
trong vở kịch một vai. Ông không có cách nào lay chuyển được anh, dường
như không thể thuyết phục nổi.
Thở dài một hơi, Ôn Bùi
Văn nhắm đôi mắt mệt mỏi lại, “Anh ra ngoài trước đi. Về mảnh đất đó, bố vẫn không thể đồng ý được. Trước tiên không nói đến việc trong một thời gian ngắn mà Hoa Đô đã huy động vốn lớn, chỉ riêng phía chú Lý đã e là
không hỗ trợ được rồi. Khoản vay mà không xong thì chẳng ai có cách nào
được.”
Nghe vậy, Ôn Hành Viễn có chút tức giận. Anh
xoay người định đi nhưng ra đến cửa thì dừng lại, sống lưng cứng ngắc,
im lặng một chút rồi anh trầm giọng nói: “Bố, con biết Hoa Đô là do một
tay bố lập ra, bố mất bao nhiêu tâm huyết con đều biết rõ ràng! Nhưng bố cũng nên tin tưởng con, con cũng coi trọng Hoa Đô, con thừa nhận là đấu thầu mảnh đất đó là vì có liên quan đến Si Nhan, nhưng cũng không phải
là đánh cuộc vu vơ. Chỉ riêng lí do là Hàn Thiên Dụ, con đã nhất định
phải lấy được hạng mục này. Hôm nay con nói với bố chuyện này là vì con
tôn trọng bố. Bố ngăn cản đủ cách, chẳng qua cũng chỉ vì muốn con đồng ý đính hôn với Lý Hiểu Quân. Chuyện đó tuyệt đối không có khả năng, bố bỏ ý nghĩ này đi, nếu không cuối cùng cũng chỉ là phí công thôi. Con cũng
muốn nói với bố chuyện này, con có vốn vay rồi, mảnh đất đó, con nhất
định phải lấy được.”
Đêm yên tĩnh, đèn trên hành lang cũng tắt hết. Hàn Nặc nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của Si Nhan, im lặng ngồi cạnh giường.
Khẽ vuốt tóc cô, gương mặt cô, nâng niu như trước đây. Sự quyến luyến trong ánh mắt dường như chỉ có thể bộc lộ ra hết vào lúc này. Lồng ngực trái mơ hồ nhói đau, ngón tay dài hơi run, đôi mắt thâm trầm ươn ướt.
Từng chi tiết vụn vặt nhất đ