Duck hunt
Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Cuối Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Cuối Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325952

Bình chọn: 7.00/10/595 lượt.

ng nhận lời

anh ấy cho xong.” Si Nhan cau mày, nhăn mặt lại.

“Bớt nghĩ một đằng nói một nẻo đi, mình không tin cậu cam lòng bỏ Hàn Nặc nhà cậu.” Nhược Ngưng véo mặt cô.

“Có cơ hội sẽ nói với anh ấy, vì anh ấy mà mình tốn bao nhiêu năm tuổi thọ

đây này.” Si Nhan cười hì hì, tóm tay Nhược Ngưng làm nũng.

“Đi nhanh đi, đồ con dâu xấu, đừng để người ta chờ.” Nhược Ngưng giục cô, còn không quên động viên, “Cố lên, bảo bối!”

Si Nhan cong môi cười, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, hấp tấp chạy ra

ngoài. Lúc đến nhà hàng, Hàn Nặc và mẹ anh ta cũng mới tới.

“Mẹ, đây là Nhan Nhan.” Trong lúc nói, Hàn Nặc thân mật ôm eo Si Nhan.

“Cháu chào cô ạ!” Mặt Si Nhan hơi đỏ, cô lễ phép hỏi thăm sức khỏe, đồng thời quan sát tỉ mỉ vẻ đoan trang của mẹ Hàn Nặc.

Bà Hàn ôn hòa cười, thân thiết nắm tay cô, “Ở ngoài lạnh lắm, mau tới đây ngồi đi.”

Đó là lần đầu tiên Si Nhan nhìn thấy người nhà Hàn Nặc, cũng là lần duy

nhất. Bà Hàn rất thích cô, trước lúc đi còn nắm tay cô, dặn dò cô kì

nghỉ đến thăm nhà họ.

Hàn Nặc nhìn hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình hòa hợp như vậy thì cười rất tươi.

Lúc đó, họ cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn, còn tưởng rằng cái ngày tay nắm tay đến hết đời đang gần ngay trước mắt.

Ba năm trước đây, lúc biến cố bất ngờ xảy ra, Hàn Nặc nắm tay cô, dịu dàng an ủi, “Đừng lo, Nhan Nhan, anh về tìm bố anh hỗ trợ, nhất định không

sao đâu.”

Nhìn vẻ mặt kiên định của anh ta, Si Nhan rưng rưng gật đầu.

Sau này, khi cô cảm giác được mọi chuyện có liên quan đến nhà họ Hàn, thế

giới của cô như sụp đổ trong phút chốc. Mà khi nhìn thấy Hàn Nặc tiều

tụy khổ sở, cô không thể trách móc được câu nào.

Lúc mẹ được đưa vào phòng cấp cứu, Si Nhan hoàn toàn suy sụp, suốt ba ngày

không mở miệng nói chuyện. Lúc Hàn Nặc chạy đến, cô ngả vào lòng anh ta, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt đờ đẫn.

“Nhan Nhan.” Hàn

Nặc nghẹn ngào ôm cô vào lòng, cầm hai bàn tay lạnh cóng của cô, giọng

nói như bị vỡ vụn, “Không sao đâu, nhất định là không sao đâu.”

Lúc đó, họ mơ hồ cảm giác được, đoạn kết của tình yêu đã nằm ngay dưới chân rồi.

Cả đời, thật sự rất dài. Vừa gặp phải một hồi sóng gió, rơi vào rủi ro,

hoặc là đã đến đoạn rẽ trong cuộc đời một người thì sẽ bị mất nhau, hoặc đánh mất chính mình.

Từng tưởng rằng, tình yêu là thứ

ngọt ngào ấm áp nhất, nhưng trải qua rồi mới biết, khi trang ngọt ngào

và ấm áp được lật qua thì sẽ là trang đau khổ, bi ai mà khó ai có thể

chịu đựng nổi.

Dù yêu nhau, nhưng trái tim không thắng

được quan hệ máu mủ tình thân, rốt cuộc họ cũng không tránh được định

mệnh nghiệt ngã này.

Đời người nếu chỉ đơn giản như

thuở ban đầu thì có lẽ sẽ không như vậy. Có điều, họ không chỉ là gặp gỡ thoáng qua, đáng tiếc, họ phải rời bỏ nhau đang khi tình yêu thắm

thiết.

Thế giới không thay đổi, nhưng hai người thì đã

như không xa nhau được. Hồi ức chân thành nhất, cô dùng một tiếng thở

dài để chào tạm biệt với một chuỗi tháng ngày bi thương.

“Si Hạ?” Giọng nói quen thuộc truyền đến, Si Hạ dừng bước, lúc quay đầu lại, anh bình tĩnh lên tiếng, “Cục trưởng Trương.”

“Buổi đấu thầu hôm nay, cậu đi thay tôi đi. Tôi đang có chút việc nên không đi được, tôi đã bảo thư kí Lý gọi điện thông báo cho bên đó rồi.”

“Hạng mục quan trọng như vậy, hay là chú đi đi.” Si Hạ khẽ nhíu mày.

“Cậu đi tôi còn yên tâm hơn. Lần này, Hoa Đô và Thiên Dụ gần như nắm chắc rồi, tài liệu của họ đều đã được thẩm định, chỉ cần xem phương án của bên nào gần với dự tính của chúng ta hơn nữa thôi. Hạng mục này vô cùng quan trọng, cậu cũng biết rõ mà, nó liên quan đến sự phát triển của thành phố A. Chi phí cũng là vấn đề quan trọng đấy nhé. Tuy rằng lần này cậu hay trốn tránh, nhưng tôi biết, cậu rất vừa ý với Hoa Đô, hoặc lại nói là, cậu vô cùng tín nhiệm Ôn Hành Viễn.”

Si Hạ mỉm cười, cũng không nói gì nữa. Lấy thân phận và vị trí của Si Hạ thì rất dễ để giúp Ôn Hành Viễn, nhưng anh không cho phép Si Hạ nhúng tay. Về điểm này, Si Hạ vô cùng khâm phục Ôn Hành Viễn.

“Nghe nói hai năm nay, chỉ cần là hạng mục mà Thiên Dụ nhắm tới thì gần như đều bị Hoa Đô tóm được. Không biết lần này Thiên Dụ có thắng được Hoa Đô không.” Cục trưởng Trương thản nhiên cười, có chút vẻ thâm thúy, “Ôn Hành Viễn còn trẻ, vậy mà đã rất có thủ đoạn.”

“Giới bất động sản luôn tiềm tàng đầy những nguy cơ, cho nên nhiều doanh nghiệp chỉ vì muốn đạt được mục tiêu đã phá vỡ quy tắc cạnh tranh lành mạnh. Điểm khác biệt của Ôn Hành Viễn chính là không phá vỡ quy tắc cuộc chơi, lúc nào cũng tiến đánh một cách điềm tĩnh nhất.”

“Tổng hợp các phương diện, Hoa Đô tốt hơn, chỉ cần không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, cậu cứ liệu mà xử lý.” Cục trưởng Trương vỗ vai Si Hạ, tươi cười, “Cấp trên có lệnh điều động rồi, tôi cũng phải rút về thôi.”

“Cục trưởng Trương?” Si Hạ gọi nhỏ, lập tức phản ứng lại, có chút bùi ngùi với vị cục trưởng đã chỉ dạy cho mình.

“Cũng già rồi, nên về thôi, bây giờ là thiên hạ của những người trẻ tuổi như các cậu. Nhưng cũng phải nói, dựa vào năng lực của cậu, đáng ra phải cất nhắc từ lâu rồi.”

“Cục trưởng Trương nói gì vậy, nếu mấy năm nay