
ành Viễn nói, Quý Nhược Ngưng chợt thất thần, lúc tỉnh táo lại, bên môi khẽ gợn nụ cười. Cô lại nhớ đến cuộc trò chuyện tối qua với Si Nhan.
“Nhan Nhan, cậu biết không, lần này Tạ Viễn Đằng gặp phải phiền phức lớn rồi. Mình nghĩ Cửu Duy mất mối làm ăn với Hoa Đô cũng nên.”
“Có ý gì?” Si Nhan vốn đang không yên lòng, nghe thấy tên Tạ Viễn Đằng thì lại bồn chồn.
“Cậu đúng là làm việc qua quýt quá đấy, cầm tiền lương của công ty, chuyện lớn như thế mà cũng không biết?” Thấy vẻ mặt mờ mịt của Si Nhan, Quý Nhược Ngưng nháy mắt với cô mấy cái, “Vì dự án mở rộng ‘Kim Bích Thiên Hạ”, hôm nay là lần thứ tám Tạ Viễn Đằng đến Hoa Thành rồi.”
Vì thiết kế cho công trình đó, căn cứ vào yêu cầu của hợp đồng, đội thiết kế của Quý Nhược Ngưng đã được cử đến Hoa Thành, mục đích đương nhiên là để dễ dàng trao đổi và sửa bản vẽ kịp thời, cũng bởi vậy, cô biết được chuyện của Tạ Viễn Đằng. Trên cương vị người phụ trách doanh nghiệp cạnh tranh hàng đầu, Ôn Hành Viễn cũng dần ở lại Hoa Thành, làm việc suốt ngày đêm.
“Chuyện đó thì có gì lạ đâu, chẳng ai có thể cam đoan phương án nào cũng vượt qua xét duyệt ngay được, huống hồ dự án lần này lại quá lớn, không thể tránh khỏi phải sửa chữa vài chi tiết.” Si Nhan bĩu môi phản bác, lại có chút khó hiểu với sự đi đi về về của Tạ Viễn Đằng. Dù sao thì năng lực của cô ấy cũng coi như là tốt, vậy mà phải sửa đến tám lần? Hình như phá kỉ lục rồi.
“Sửa vài chi tiết? Cậu nghĩ đơn giản quá đấy. Là bị từ chối trực tiếp tám lần.” Quý Nhược Ngưng mở to mắt, ngữ điệu bất giác lên cao, “Cậu không thấy vẻ mặt xám ngoét của Tạ Viễn Đằng thì thôi, xời, có khi nếu thêm một lần nữa, cô ta sẽ nhảy thẳng xuống từ phòng làm việc của Ôn Hành Viễn ý chứ.”
Si Nhan liếc cô một cái, “Có lẽ là do Hoa Đô không nói rõ yêu cầu của phương án, lại ít trao đổi với Cửu Duy, đây vốn là khâu không thể thiếu trong thiết kế mà. Với dự án của thành phố A, Ôn Hành Viễn muốn công trình phải đạt đến độ một tác phẩm vĩnh hằng.”
“Tác phẩm vĩnh hằng?” Quý Nhược Ngưng kinh ngạc, lại nghe thấy Si Nhan nói, “Nếu như cậu ở lâu, sẽ phát hiện ra, tất cả các công trình của Hoa Đô không hề giống nhau, bất kể là vẻ ngoài hay thiết kế bên trong căn hộ đều có những nét đặc biệt riêng. Nhưng cậu xem bản thiết kế của họ thì sẽ không phát hiện ra, chỉ giống nhau một điểm, đó là giản tiện.” Mở laptop ra, cô cho Quý Nhược Ngưng xem một bức vẽ, “Cậu xem, thấy giống chỗ nào không?”
“Tận dụng không gian rất hợp lý.” Quý Nhược Ngưng ngồi sang bên cạnh, chăm chú nhìn bản thiết kế nội thất.
“Đây là bức vẽ nhỏ, cậu xem bức lớn đi. Mặc dù sự lắp đặt không liên quan đến bất động sản, nhưng Hoa Đô rất chú trọng đến sắp đặt phần hậu kỳ, vách ngăn cũng làm rất tốt. Đó chính là giản tiện đấy.”
“Phức tạp lại hóa dễ lỗi thời, còn phong cách đơn giản lại dễ trở nên kinh điển vì không phải chạy theo thời thượng. Mình nghĩ, với công trình lần này, Ôn Hành Viễn vốn hy vọng cái kinh điển hòa chung với vĩnh hằng.”
“Nhược Ngưng?” Đường Nghị Phàm gọi cô mấy câu nhưng cô vẫn không có phản ứng, nên liền ôm vai cô.
Quý Nhược Ngưng hoàn hồn lại, “Dạ? Sao thế?”
Đường Nghị Phàm cười trìu mến, “Có phải mệt quá không? Sao mà ngây ra thế?”
Tuy đã là vợ chồng nhưng Quý Nhược Ngưng vẫn không có thói quen thân mật với anh trước mặt người khác, hơi đỏ mặt, nhìn Ôn Hành Viễn, “Em đang nhớ đến lời Nhan Nhan nói.”
Ôn Hành Viễn ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, chờ mong.
“Tối qua, em với Nhan Nhan có nhắc đến dự án mở rộng của Cửu Duy, cậu ấy nói, công trình của Hoa Đô sẽ là tác phẩm vĩnh hằng.” Quý Nhược Ngưng nói xong, liền nhìn Đường Nghị Phàm cười.
Ôn Hành Viễn hơi thất thần, sau đó, anh cúi đầu tiếp tục xem quyển tạp chí trong tay. Song, độ cong bên khóe môi dần tăng lên.
Nụ cười khẽ ấy, rất có ý tứ.
Vẻ mặt ôn hòa và ánh mắt vẫn thế, duy chỉ có khóe môi hơi nhếch lên là ẩn
chứa vẻ tức giận khó thấy. Lạnh lùng đảo mắt qua phía Hàn Thiên Dụ đang
mỉm cười, đôi mắt anh có chút biến đổi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đường Nghị Phàm nhìn đồng hồ, trầm mặc một lát rồi nhỏ giọng hỏi anh.
Quý Nhược ngưng cầm tài liệu trong tay, nghiêng đầu nhìn họ.
Ánh mắt Ôn Hành Viễn thoáng trầm lại. Lúc anh ngồi xuống, đang định lên
tiếng thì cửa hội trường đột nhiên bị mở ra. Anh quay đầu lại, thấy Si
Nhan đang đứng đó.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hồi, hơi thở gấp gáp. Cô cầm hợp đồng đưa đến cho anh.
Ôn Hành Viễn trầm mặc mấy giây rồi mới đứng dậy, khóe môi hơi cong lên,
anh dịu dàng vuốt tóc cô, cúi đầu nói khẽ bên tai cô, “Cảm ơn em!”
Si Nhan hít sâu, cố gắng không để ý đến cơn tê dại khi môi anh chạm vào
tai mình, hơi lùi lại, nhoẻn miệng cười và khẽ lắc đầu.
Lúc Si Nhan rời khỏi hội trường, đoàn thẩm định cũng vừa lúc ngồi vào bàn.
Thoáng nhìn thấy Si Hạ, hai người nhìn nhau cười.
“Xin
hỏi Ôn tổng, dự trù kinh phí của Hoa Đô thấp nhất trong ba doanh nghiệp. Với số vốn nhỏ như vậy, quý công ty có thể đảm bảo chất lượng không?”
Cuộc cạnh tranh bước vào giai đoạn vấn đáp như thường lệ, người đặt câu
hỏi là đồng nghiệp ở sở địa chất, còn Si Hạ