
ật sự là có một không hai luôn.”
Si Nhan thận trọng gật đầu, thái độ nghiêm túc, “Chị cũng thế, rất thật lòng…”
Still feels like our first night together
Feels like the first kiss
It’s getting’ better. Baby…
No one can better this
Still holdin’ on, you’re still the one
First time our eyes met…
Giọng hát khàn khàn cất lên, chặn ngang cuộc nói chuyện của hai người. Si Nhan lấy điện thoại ra, nhấn nút nghe.
“Nhan Nhan, em đang ở đâu đấy? Quán đang bận quá, có thể đến đây không?”
Giọng nói của Trương Tử Lương truyền đến, Si Nhan khẽ nhún vai, “Đại
nhân đợi một chút, tiểu nhân sẽ đến ngay.”
Trương Tử Lương cười rộ lên, “Con bé này, có muốn anh đến đón em không?”
“Không cần đâu, chỉ cần trả tiền xe là được rồi.” Si Nhan cười hì hì, không
lấy làm lạ với sự theo dõi sát sao của Trương Tử Lương. Trong khoảng
thời gian này, cứ hễ cô không đến quán bar là anh lại gọi điện, trừ khi
tăng ca, nếu không phải báo cho anh một tiếng.
“Chú ý an toàn,
đừng nói chuyện với người lạ đấy.” Hiếm lắm mới thấy Trương Tử Lương nói đùa, anh lại dặn thêm, “Nhanh lên nhé, đừng kề cà.”
“Tuân lệnh.”
Cúp điện thoại, Vương Hạo đã thanh toán xong. Si Nhan dẫn họ tới Như đã từng quen biết.
“Thì ra là đồng hương, tối nay anh Trương mời khách, cứ chơi thoải mái đi.”
Trương Tử Lương vừa nhìn thấy Vương Hạo thì hơi biến sắc, sau khi nghe
Si Nhan giới thiệu là đưa bạn gái đi du lịch thì mới thở phào nhẹ nhõm,
xởi lởi hơn rất nhiều.
Sắp xếp cho Vương Hạo và Văn Tĩnh xong. Si Nhan trừng mắt với Trương Tử Lương, “Làm gì đấy?”
“Làm gì là làm gì?” Trương Tử Lương giả vờ ngớ ngẩn.
“Cái gì mà làm gì chứ? Sao vừa nhìn thấy Vương Hạo đã mất vui?” Si Nhan hất cằm lên.
“Làm sao đấy?” Đỗ Linh quay lại quầy bar lấy rượu, thấy Si Nhan và Trương Tử Lương đang hằm hè thì khẽ huých cô, “Bắt nạt hả? Nhan Nhan.”
“Eo…Lấy hai chọi một, em chịu thua.” Si Nhan bĩu môi, không hỏi nữa, ai bảo
người ta có hai cơ chứ, đơn độc tác chiến như cô mới là thiệt. Tục ngữ
nói không sai, hảo nữ không tính thiệt trước mắt.
“Thiệt đâu
nào?” Đỗ Linh kéo tay cô, cười khà khà, “Hôm qua, Ôn Hành Viễn nhà em
gọi điện hỏi thăm em đã đến chưa. Gọi một cú điện thoại đi.”
Đã
lâu rồi không có ai nhắc đến tên anh, Si Nhan thoáng giật mình, hất tay
Đỗ Linh ra, nhướng mày, “Nhà ai chứ? Kệ chị đấy.” Nghiêng người, cô gọi, “Tử Lương, em chắc đến tám phần Đỗ Linh muốn vượt tường, anh cẩn thận
đấy…”
“Xem chị có bóp chết em được không này…” Đỗ Linh giả vờ nổi giận, đuổi theo vài bước.
“Á à…Vì một câu nói mà gây án mạng…Mưu sát đây…” Si Nhan vừa cười vừa chạy, không ngừng la hét.
Nhìn hai bóng dáng đùa giỡn với nhau, Trương Tử Lương mỉm cười, rồi gọi đến số của Ôn Hành Viễn. Tiễn Vương Hạo và Văn Tĩnh lên máy bay xong, Si Nhan ngồi trên xe, im lặng nhìn hàng cây đang thụt lùi về phía sau một cách thất thần.
“Nhan Nhan, em với Hành Viễn làm sao vậy?” Trương Tử Lương kìm nén đã lâu, giờ mới quyết định hỏi cho rõ ràng.
Si Nhan quay lại nhìn anh, khẽ chớp mắt một cái, sau đó nhẹ nhàng nói, “Bọn em chẳng thế nào cả, cũng không sao hết.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng lại mơ hồ lộ ra sự kiên quyết khiến Trương Tử Lương giẫm mạnh chân phanh. Si Nhan không ngờ anh lại phản ứng mạnh đến thế, suýt chút nữa bật dậy, nghi hoặc nhìn anh, “Sao vậy?”
Ánh mắt anh thâm trầm, anh nói rõ từng chữ một, “Hành Viễn sắp đính hôn rồi…”
Si Nhan nhìn thẳng vào anh một lúc lâu rồi quay đầu đi, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, giọng nói bình tĩnh, “Thật à?”
“Thật à? Chỉ thế thôi? Không có gì muốn nói sao?” Trương Tử Lương rất ít khi tức giận, nhưng lần này thì tức giận thật. Tối qua, anh không thể liên lạc được với Ôn Hành Viễn, người nhận điện thoại là Ôn Hành Dao. Anh ta trở về từ nước ngoài chính là để tham gia lễ đính hôn của em trai.
Tạm không nói đến mười năm chờ đợi, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã đính hôn với một người phụ nữ xa lạ, đây là Ôn Hành Viễn sao? Anh thật sự quyết định rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ hôm anh đưa cô về, mỗi lần gọi điện tới chỉ hỏi cô có khỏe không, chứ quyết không nói chuyện với cô…Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trương Tử Lương cho rằng, anh có quyền biết. Chỉ bằng việc Ôn Hành Viễn là bạn của anh, chỉ bằng việc anh chăm sóc cô như em gái, anh phải biết.
Si Nhan mím môi, trong mắt không hiện lên vẻ nghĩ ngợi gì, “Nói gì? Lúc đi đã nói rõ ràng cả rồi.” Cô tự cảm thấy sự thất bại của mình, cố nén màn sương giăng trong mắt, cô đón nhận ánh mắt tức giận của Trương Tử Lương, “Tử Lương, cảm ơn anh đã nói cho em biết. Mười năm cố gắng em không thể báo đáp, không phải không cảm động, chỉ là…” Chỉ là em sợ, chỉ là vì em nhu nhược. Nhưng, cô không nói như vậy được, vì vậy cô nói, “Chỉ là, cảm động không có nghĩa là yêu.”
Trầm mặc một hồi lâu, Trương Tử Lương nhìn cô, nói lời sâu sắc, “Hành Viễn cố gắng mười năm không phải vì muốn em báo đáp gì cả, mặc dù không thể đáp lại bằng tình yêu, ít ra cũng đừng nên để mặc cậu ấy đi sai đường. Chẳng lẽ em cho rằng cậu ấy đính hôn vì tình yêu sao? Có phải là giận dỗi hay không, anh tin chắc là em rõ ràng hơn