
ng ngữ khí chất vấn mà hỏi: “Nói mau, sao đột nhiên
lại “hồ đồ” thế? Có phải bị anh ấy ăn rồi không? Đủ dũng khí mà thủ thân như ngọc? Mình nói cho cậu biết, cô nương này mà tức giận thì hậu quả
vô cùng nghiêm trọng, liệu mà trả lời đi, có nửa điều giấu giếm thì cứ
chờ mà lĩnh đại hình.”
Si Nhan bị cô nói đến nỗi đỏ mặt, đẩy hai tay cô ra, thấp giọng nói: “Muốn chết hả, có phải muốn loan cho cả thiên hạ biết mình bị anh ấy tóm được rồi không?”
Quý Nhược Ngưng nhìn dáng vẻ “cô vợ bé nhỏ” của Si Nhan, bỗng bật cười
khanh khách, “Ôn Hành Viễn ơi là Ôn Hành Viễn, quả nhiên có thể lấy nhu
trị cương.” Thấy Si Nhan nhướng mày nhìn mình, Nhược Ngưng lại nói, “Sao thế? Bị một gã thượng hạng như thế tóm là phúc của cậu đấy, ai mà dám
tranh?”
Si Nhan phì cười. Nhớ đến vẻ mặt tươi tắn dịu dàng của Ôn Hành Viễn, cô
không kìm được, khóe môi cong lên, “Có phải là nhanh quá không? Hơi sợ
một tẹo, cũng không thấy thật cho lắm.”
“Thế còn nhanh? Chậm nữa thì Ôn Hành Viễn ngoẻo vì cậu rồi.” Nhược Ngưng cầm tay cô, ngữ khí nghiêm túc hẳn, “Đừng ngớ ngẩn nữa, Ôn Hành Viễn là ai
chứ, soi cả thiên hạ này xem, nếu gọi anh ấy là tay si tình số hai thì
chẳng có ai số một cả. Ngay cả người ngoài như bọn mình còn biết anh ấy
yêu cậu đến mức nào. Nghĩ lại hồi trước, anh ấy bận lên bận xuống, vẫn
còn cố thu xếp đến Lệ Giang với cậu, cậu còn loằng ngoằng gây chiến
tranh lạnh với người ta.” Vừa nói, cô vừa đưa tay véo má Si Nhan.
Nói đến chiến tranh lạnh, ánh mắt Si Nhan ảm đạm đi vài phần. “Mình không
trách gì anh ấy, mình cũng hiểu rõ, đổi lại là ai đi nữa thì cũng không
vui khi thấy mình đi với Hàn Nặc. Nhưng mà anh ấy lại nói là hối hận vẫn còn kịp, anh ấy nghĩ mình chỉ vui đùa chắc.” Trong lòng hơi ê ẩm, cô
nói: “Lúc đồng ý làm bạn gái anh ấy, mình cũng không muốn dùng dằng
chuyện cũ nữa, nhưng anh ấy lại không chịu nghe mình giải thích, nói
thẳng một thôi một hồi.” Từ nhỏ đến lớn, không ai mắng cô như vậy, trong lòng ấm ức là đương nhiên. Cũng chỉ vì đó là anh, chứ là người khác, Si đại tiểu thư kiểu gì cũng phải xông đến “cắn người”.
“Mình hiểu.” Nhược Ngưng cười, từ Si Hạ đến Hàn Nặc, hai người đàn ông đều
cưng chiều cô hết mực, đột nhiên bị mắng té tát, trong lòng cô khó mà
thoải mái cho được, “Anh ấy quan tâm đến cậu thôi mà, sợ là không giữ
được trái tim cậu, thế cũng tốt, cuối cùng thì cũng xong rồi.”
Đối mặt với bạn tốt, Si Nhan không kìm được mà phải làu bàu, “Cậu không
nhìn thấy lúc anh ấy tức giận đâu, cứ như kiểu hận không thể nuốt sống
mình ý chứ. Nói thật nhé, lúc đấy mình hơi sợ anh ấy.”
Nhược Ngưng cười, “Hiếm thấy đấy nhé. Cậu mà cũng có lúc sợ người khác?”
Si Nhan bĩu môi, “Cậu còn cười? Đồ vô lương tâm.”
“Như nhau cả thôi, trình độ trọng sắc khinh bạn của cậu còn cao hơn mình ý
chứ.” Nhược Ngưng chớp mắt. Không phải đã có câu, đàn bà và tiểu nhân là khó bảo nhất đấy sao. Nhược Ngưng vẫn không quên chuyện Si Nhan từ Vân Nam về nhưng không liên lạc với cô, còn đang lo không có chỗ để phát tiết đây.
“Rì...” Di động của Nhược Ngưng đổ chuông.
“Nghị Phàm...Tối nay về muộn à?” Nhược Ngưng nhìn Si Nhan, vẻ mặt ảm đạm,
“Thế thì anh làm việc đi...Dạ, em biết rồi...Em đang ở ngoài với Nhan
Nhan, cũng về sớm thôi...Dạ...Được...”
Cất điện thoại, Ngược Ngưng thở dài, “Một tuần có đến năm ngày không về nhà ăn cơm.”
“Công trình đang tiến hành mà, cậu cũng nên thông cảm cho anh ấy, Ôn Hành
Viễn cũng tất tưởi lắm, trước kia cứ tưởng anh ấy nhàn hạ, hóa ra là
giả.”
Nhược Ngưng không nói gì nữa, khuấy khuấy tách cà phê, lòng đầy tâm sự.
Si Nhan thấy tâm trạng cô không tốt nên chuyển đề tài, “Phụ nữ kết hôn rồi có được làm phù dâu không? Mình sửa được không?”
Quả nhiên Nhược Ngưng đã bị dời sự chú ý, ngẩng đầu lườm Si Nhan, “Cậu điên à, ai lại đi bảo gái có chồng làm phù dâu? Cậu có đồng ý thì Ôn Hành
Viễn cũng không để yên.”
“Mình lại muốn cậu cơ, làm sao bây giờ? Vì đền bù cậu không thể làm phù dâu cho mình, cậu trả tiền đi.”
“Không, mời cậu.”
“Tại sao?”
“Tại vì Ôn Hành Viễn lắm tiền, cậu phải tiêu hộ anh ấy đi, nếu không mốc meo ra mất, còn mình, tình nguyện giúp cậu.”
“...” Lôgic gì thế này? Si Nhan mấp máy môi, đành chịu thua, uống một ngụm cà phê, thầm rủa xéo. Hôm nào đấy phải gạ Đường Nghị Phàm chủ trì một bữa
cơm, phải gọi cả Ôn Hành Viễn đi nữa, ăn vì mục tiêu làm cho nhà người
ta sạt nghiệp thì thôi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, hai cô chưa được thoải mái tán dóc như vậy. Bốn năm trôi qua, rất nhiều chuyện đã xảy ra, ai cũng có chút đổi thay.
Song, dù vạn vật có thay đổi, hai cô vẫn là bạn tốt của nhau, vẫn thân
thiết với nhau, vẫn có thể trút bầu tâm sự, vẫn có thể gửi lời chúc phúc chân thành nhất cho nhau, vẫn là người đỡ nâng người kia vào những phút giây yếu đuối. Tình cảm này còn khó có được hơn tình yêu, và hai cô,
cũng hiểu được tình bạn này đáng trân trọng như thế nào.
Sau này nhớ lại, khi biến cố liên tiếp xảy ra, Nhược Ngưng nắm tay Si Nhan, nghẹn ngào nói: “Nhan Nhan, bọn mình phải kiên cường, không được để
chuyện gì đánh gục, rồi mọi chuyện sẽ qua, rồi sẽ