Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325312

Bình chọn: 9.00/10/531 lượt.

i.” Ôn Hành Viễn nhìn bàn chân cô, xót xa muốn đưa cô đi.

Vì buổi tiệc tối nay, anh đã về thành phố S từ sớm. Váy của Si Nhan, đồ

trang sức, thậm chí giày của cô đều là do anh đặt làm, lúc đó chỉ lo sao cho phù hợp với áo váy, lại quên mất cô có thói quen đi giày đế bằng,

chẳng trách đi chậm như vậy, chắc là cố chịu lâu rồi.

“Có một đôi giày bệt, nhưng không hợp với váy đâu, cố chịu là được mà.” Si

Nhan tóm tay anh, cười ngọt ngào. Buổi lễ quan trọng thế này, cô sao có

thể để một mình mình được thoải mái? Vì anh, cô sẽ cắn răng chịu.

Ôn Hành Viễn khẽ véo mũi cô, nở nụ cười dịu dàng.

Si Hạ cười, quay đầu nhìn đi chỗ khác, vừa lúc nhìn thấy Đường Nghị Phàm vội vã chạy tới, “Nghị Phàm?”

“Sao giờ mới đến?” Thấy Đường Nghị Phàm hấp tấp đến, Ôn Hành Viễn nhăn mày, ngữ khí bất giác có chút trách móc.

“Đáng lẽ là đi rồi, nhưng giám đốc Vương nói bản vẽ có vấn đề, thế mới đến

muộn đây.” Đường Nghị Phàm nhận ly rượu từ tay Si Hạ, khẽ chạm ly với Ôn Hành Viễn, “Chúc mừng cậu, rốt cuộc cũng bị bắt rồi.”

“Cảm ơn.” Liếc anh một cái, Ôn Hành Viễn mỉm cười, ngửa cổ uống rượu.

“Uống ít thôi, say là em mặc kệ anh đấy.” Thấy anh uống hết nửa ly, Si Nhan

vội ngăn. Người đến chúc rượu vốn không ít, ai đến anh cũng không từ

chối, lại chẳng có câu thoái thác nào, cô đang lo anh sẽ say đây.

Ôn Hành Viễn nhoẻn miệng cười, như không có ai mà cúi xuống nói bên tai

cô, dùng âm lượng đủ để hai người nghe thấy: “Không say được, đêm xuân

đáng giá nghìn vàng, sẽ không làm nhỡ chuyện chính đáng đâu.”

Khuôn mặt thanh tú đỏ ửng cả lên, Si Nhan giậm chân, không thèm để ý đến anh

nữa. Sao cô lại quên béng mất anh là một con sói háo sắc chứ, tuyệt đối

không thể trêu chọc, không thì mua bực vào mình.

Si Hạ mỉm cười, không nói gì, đưa tay xoa đầu cô.

“Chúc mừng Ôn tổng.” Trương Nghiên mặc một bộ váy đỏ, không biết đến cạnh họ

từ lúc nào, giơ ly rượu về phía Ôn Hành Viễn và Si Nhan, “Chúc mừng.”

“Cảm ơn.” Si Nhan khẽ nói, chạm ly với Trương Nghiên.

Chợt thấy Trương Nghiên lùi lại đứng cạnh Đường Nghị Phàm, ánh mắt Si Nhan

bất giác có vài phần nghiền ngẫm, cô hơi nhíu mày lại, trong lòng có cảm giác là lạ. Vừa rồi cô không thấy Trương Nghiên, sao Đường Nghị Phàm

vừa xuất hiện là cô ta cũng có mặt theo? Chẳng lẽ lại trùng hợp thế sao?

Khẽ giật mình, tiếng nhạc đã dứt, từ xa thấy Nhược Ngưng đang đi về phía

họ, Si Nhan kéo tay áo Ôn Hành Viễn và hỏi anh, “Hành Viễn, em có thể

mời Đường Nghị Phàm nhảy một điệu không?”

Đường Nghị Phàm không ngờ Si Nhan lại có hành động này, nhìn Ôn Hành Viễn và

nói: “Chết chết, ai lại để nữ chính của tối nay lên tiếng trước chứ,

đúng là thất lễ rồi. Đại ca, không thành vấn đề chứ?” Như thể sợ ai đó

ghen, Đường Nghị Phàm nhíu mày, gương mặt tuấn tú hiện lên nụ cười như

có như không.

Ôn Hành Viễn khẽ cười, “Đương nhiên là không thành vấn đề rồi, mặc dù đại

ca đây hơi bực vì cả tối chỉ được nhảy với vợ có một điệu, nhưng ai bảo

cô ấy chủ động yêu cầu cậu chứ, mình có tức cũng không dám nói gì.”

Cười cười, Đường Nghị Phàm đưa tay ra, “Chị dâu nể mặt chứ?”

Một tiếng chị dâu này khiến Si Nhan đỏ mặt, nguýt Ôn Hành Viễn một cái, rồi đi theo Đường Nghị Phàm vào sân khiêu vũ, lúc đi ngang qua Nhược Ngưng, cô nháy mắt mấy cái và thấp giọng nói: “Mượn ông xã cậu một tẹo nhé.”

Nhược Ngưng cười, sánh vai cùng An Tử Vi, lúc quay đầu lại, vừa lúc thấy

Đường Nghị Phàm nhìn mình, cong môi cười, cô khẽ gật đầu.

“Dạo này anh có vẻ bận nhỉ?” Si Nhan tươi cười khiêu vũ cùng Đường Nghị Phàm, ngữ khí có vẻ như đang chất vấn.

“Vì đại ca kia vội vàng kết hôn, ngày nào cũng dồn hết việc cho anh, không

muốn bận cũng không được.” Tiếng nhạc vang khắp không gian, Đường Nghị

Phàm không kịp nghe ra ngữ khí khác thường của cô, chỉ thoải mái trả

lời.

“Nhược Ngưng không thấy anh đến nên sốt ruột lắm. Anh không gọi được cú điện

thoại báo bình an à?” Nhớ lại lúc bữa tiệc bắt đầu, Nhược Ngưng gọi cho

anh mấy cuộc điện thoại mà không được nên rất nóng ruột, Si Nhan thôi

cười, “Kết hôn rồi thì không phải lo chuyện khác đúng không? Lúc yêu

nhau chắc không thế đâu nhỉ?”

Đường Nghị Phàm sửng sốt, dựa vào trực giác, anh biết Si Nhan có gì đó bất

mãn với mình, suy nghĩ một lát, anh nghiêm túc trả lời: “Điện thoại hết

pin, bình thường thì...”

Như thể biết anh sẽ nói gì tiếp, Si Nhan nhếch môi, chặn ngang anh, “Nhược Ngưng là một chiếc xương sườn của anh đấy.”

Đường Nghị Phàm nhíu mày, quả nhiên không theo kịp suy nghĩ của cô, thức thời không nói gì mà đợi cô tiếp tục.

“Anh biết vì sao đàn ông có thói quen ôm phụ nữ bằng tay trái không? Si Nhan vừa xoay một vòng liền ngẩng đầu lên hỏi anh.

“Tại sao?” Đón lấy ánh mắt của cô, anh hỏi.

“Vì tay trái gần tim.” Hơi dừng lại, phối hợp với bước nhảy của anh, Si

Nhan nói: “Thuở ban đầu Thượng Đế rút một chiếc xương sườn của người đàn ông, mà người phụ nữ họ yêu, chính là chiếc xương đó. Chỉ khi gặp được

đúng người trong sinh mệnh, người đàn ông mới được khỏe mạnh, còn người

phụ nữ mới được hạnh phúc.”

Đây là điều mà Nhược Ngưng nói cho cô khi còn học đại học.


Duck hunt