
này, bố mẹ anh này. Những
người hạnh phúc xung quanh mình chẳng phải là ví dụ tiêu biểu sao? Anh
biết em lo cho Nhược Ngưng, nhưng em cũng nên tin là cô ấy được hạnh
phúc chứ. Về phần Nghị Phàm, nếu cậu ta thật sự làm sai, anh sẽ không
bênh vực, nhưng mà trước khi mọi chuyện được xác định, đừng mang thành
kiến với cậu ta nhé. Nếu để Nhược Ngưng phát giác ra được gì lại thành
không hay, em thấy thế nào?”
“Nếu thề thốt mà có tác dụng thì đã chẳng có người chia tay. Anh không nói
gì không có nghĩa là anh yêu em không đủ sâu đậm. Tiểu Nhan, phải tin
anh, đừng sợ, hôn nhân không phải là nấm mồ chôn tình yêu, chỉ là bắt
đầu một cuộc sống khác thôi. Mặc kệ người khác thế nào, chúng ta sẽ hạnh phúc, nhất định.” Thấy cô không lên tiếng, Ôn Hành Viễn biết cô không
nghe lọt tai câu nào, đành dịu dàng vuốt tóc cô, nhẹ giọng dỗ dành như
dỗ trẻ con: “Ngày mai anh sẽ điều Trương Nghiên đi, không cần biết là
thật hay giả, đề phòng trước vẫn hơn, nhé?”
Si Nhan không nói gì nhưng không còn giãy khỏi vòng tay anh nữa mà nằm yên trong lòng anh, cúi đầu khóc. Ôn Hành Viễn không khuyên nhủ gì nữa, ôm
cô cùng nằm xuống. Hai người lẳng lặng ôm nhau.
Chín giờ sáng, Ôn Hành Viễn có mặt ở tòa nhà của Hoa Đô.
“Gọi Trương Nghiên đến văn phòng tôi.” Đến trước bàn thư ký, anh trầm giọng nói.
Năm phút sau, có tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Ôn Hành Viễn không thay đổi sắc mặt, vẫn tập trung xem tài liệu, giọng nói trầm thấp.
“Ôn tổng tìm tôi?” Trương Nghiên mặc một bộ quần áo công sở vừa vặn, giọng
nói không cao không thấp, nhận thấy ánh mắt đồng ý của anh, cô ta mới
chậm rãi ngồi xuống phía đối diện.
“Dạo này cô vất vả rồi.” Gập tập tài liệu trong tay lại, Ôn Hành Viễn ngẩng
đầu nhìn cô ta, giọng nói không có vẻ gì khác thường. Thấy cô ta sửng
sốt, anh bổ sung: “Tôi đã thông báo cho bộ phận nhân sự rồi, thăng chức
lên một bậc cho cô, tiền lương cũng theo quy định. Hôm nay cô dẫn Lý
Lương đến thành phố A, bàn giao các công việc phụ trách cho cô ta, sau
đó quay về tổng bộ nhậm chức.”
Trương Nghiên cứng đờ người, lại chợt nhớ đến ánh mắt của Si Nhan trước khi
rời đi vào tối hôm qua, trong nháy mắt cô ta đã hiểu, chỉ cười cười mà
không nói gì.
“Sắp tới kỳ chọn người đi tập huấn bên Mỹ rồi, tôi có ý cử cô đi. Cô có ý
kiến gì không?” Ôn Hành Viễn dựa vào ghế, đan hai tay đặt trước người,
ánh mắt thâm trầm.
Về Trương Nghiên, anh rất coi trọng cô ta, dù sao thì cô ta cũng đã làm
trợ lý cho anh khá lâu rồi, trước cô ta, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi,
anh đã đổi trợ lý đến bốn lần. Bất kể là năng lực làm việc hay thái độ
ứng xử, Trương Nghiên cũng luôn tỏ ra xuất sắc. Thật lòng mà nói, cô ta
là một nhân tài, mà điều khiến anh càng hài lòng hơn chính là, so với
những nữ nhân viên trong công ty, dù là trợ lý nhưng cô ta luôn thông
minh mà giữ khoảng cách thích hợp với anh, không để cho người khác có cơ hội bàn ra tán vào. Anh biết đó là vì cô ta coi trọng công việc này,
không muốn mất nó vì những chuyện không đâu. Dù sao thì chế độ đãi ngộ
của Hoa Đô cũng khá hậu hĩnh, môi trường để phát triển lại rất tốt. Cô
ta là người thông minh, sẽ không từ bỏ cơ hội đi học ở Mỹ, trong công ty có bao nhiêu người muốn có được suất đi này, chắc hẳn cô ta biết rõ.
“Cảm ơn Ôn tổng.” Bất đắc dĩ nhìn lên trần nhà, Trương Nghiên cố ép một nụ
cười gượng gạo, nhẹ giọng nói cám ơn. Mặc dù Ôn Hành Viễn hỏi ý kiến của cô ta, nhưng trong lòng cô ta biết, đây là quyết định không thay đổi
được, ngoài việc chấp nhận thì chỉ có từ chức, mà cô ta, không thể chọn
vế sau được.
Cuộc nói chuyện chưa tới năm phút, Trương Nghiên đã rời khỏi văn phòng. Thu
vẻ cô đơn và sự không cam lòng của cô ta vào mắt, ánh mắt anh hiện lên
vài phần phức tạp, sắc mặt lạnh hẳn đi.
Mười giờ, Ôn Hành Viễn lái xe về nhà đón Si Nhan. Hôm nay vốn là ngày nghiệm thu khâu trung gian của công trình Kim Bích, Cục kiến thiết, Cục giám
sát chất lượng, cả lãnh đạo của thành phố cũng đến công trường. Sáng
nay, Đường Nghị Phàm và Nhược Ngưng đã đến thành phố A, anh cũng phải
tới đó xem thế nào.
Vừa xuống khỏi đường cao tốc, điện thoại của Si Hạ tới. Nhìn đồng hồ, Ôn Hành Viễn nói: “Đến kịp, nửa tiếng nữa mình sẽ đến.”
Si Nhan thấy anh nhấn ga, sợ làm chậm việc của anh nên vội nói: “Anh đến thẳng công trường đi, đừng lòng vòng đưa em đi nữa.”
“Đến bệnh viện xem kết quả đã.” Tối qua, Cao Các đang học thêm ở nước ngoài
gọi điện về chúc mừng lễ đính hôn của anh, Ôn Hành Viễn mới nhớ ra là
chưa đến bệnh viện lấy kết quả kiểm tra của Si Nhan, vậy nên giờ muốn
đến đó trước.
“Bệnh viện xa công trường lắm, lại là hai hướng khác nhau, không thể đến
muộn, mai đến lấy kết quả cũng được.” Sợ Ôn Hành Viễn nghĩ cô vẫn giận
chuyện tối qua, Si Nhan cười cười, đảo mắt mấy lượt, “Em về nhà chờ anh, tối qua ngủ không đủ giấc, giờ ngủ thêm vậy.”
Tính thời gian có vẻ khít quá, Ôn Hành Viễn véo nhẹ mũi cô, lại rướn người
hôn cô, “Được rồi, em tự về nhé, xong việc anh quay lại.”
Si Nhan gật đầu, “Lái xe chậm thôi anh.”
Ôn Hành Viễn nhìn cô, bên môi hiện ý cười dịu dàng, bắt taxi