
không kiểm soát được, bước đi run rẩy khó
khăn.
Ôn Hành Viễn để ý thấy sự khác thường của cô, chậm rãi bước đến cạnh cô,
nhẹ nắm lấy tay cô rồi cúi đầu nói nhỏ vào tai cô, “Đừng căng thẳng, có
anh ở đây rồi!”
Si Nhan ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của anh.
Không biết tại sao, giờ khắc này, nụ cười của anh như chứa đầy năng lượng, mà anh lại nắm chặt lấy tay cô như thế, khiến cô lấy được dũng khí chỉ
trong thoáng chốc.
Hàn Nặc mặc âu phục, cũng đứng lên giống mọi người. Sắc mặt anh ta nhìn rất bình tĩnh, duy chỉ có ánh mắt kiên định vẫn dừng lại trên người cô. Tạ
Viễn Đằng cũng đứng dậy, rất tự nhiên mà nhích gần lại anh ta, trên mặt
vẫn là nụ cười điềm nhiên trước nay. Cô ta vẫn vấn tóc kiểu đơn giản như mọi ngày, mặc một chiếc váy trắng, chỗ eo chẽn lại tôn lên vóc người
hoàn hảo của cô ta, vừa tinh tế vừa quyến rũ.
Tạ Viễn Đằng xinh đẹp, Hàn Nặc trầm ổn, thật đúng là xứng đôi.
Si Nhan thu ánh mắt lại, nhếch một nụ cười xót xa, lồng ngực mơ hồ đau.
Đột nhiên cô rất muốn uống rượu, thấy có người vẫn chúc rượu Nhược
Ngưng, cô không hề nghĩ ngợi mà đón lấy.
Sau lưng đột nhiên được siết lại, một bàn tay đoạt lấy chén rượu trong tay
cô, “Tửu lượng của phù dâu không cao lắm, chén này để tôi uống thay.”
“Tửu lượng của phù dâu không cao lắm, chén này để tôi uống thay.” Ôn Hành
Viễn thản nhiên cười, ngữ khí kiên quyết, lúc tay anh hạ xuống thì chén
rượu cũng trống không.
Hàn Nặc vẫn đứng yên, không nói câu nào. Gương mặt anh ta không thể hiện vẻ gì, chỉ duy ánh mắt là vẫn tập trung trên người cô, như thể không muốn
bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào của cô. Cõ lẽ ở đây phát sinh chuyện gì đi
nữa cũng chẳng liên quan đến anh ta, ngay cả Tạ Viễn Đằng đứng cạnh anh
ta cũng như không, anh ta chỉ im lặng nhìn Si Nhan.
Dù không quay đầu lại nhưng Si Nhan biết ánh mắt Ôn Hành Viễn đang dừng
trên Hàn Nặc. Cô để ý thấy khóe môi Hàn Nặc khẽ nhếch lên một độ cong
như có như không. Nhưng nó cũng chỉ là trong nháy mắt, quá nhẹ, quá
nhanh, khiến cô tưởng mình bị ảo giác.
Ba năm không gặp, Si Nhan phát hiện ra Hàn Nặc đã thay đổi, khuôn mặt vẫn
khôi ngô nhưng mờ mờ dấu vết ưu thương, trên vầng trán hiện vẻ lạnh lùng xa lạ. So với vẻ điềm tĩnh trước kia, bây giờ anh ta có vẻ trầm lặng
hơn. Ánh mắt sâu hút không giấu nổi vẻ uể oải, dường như còn có sự mất
mát và...tuyệt vọng.
Hàn Nặc hít sâu, nhìn cô đang mím môi và xoay người cùng lúc với Ôn Hành
Viễn, rồi chậm rãi đi qua anh ta. Ngay lúc cô đi qua, anh ta cố gắng
khống chế mình, nhưng rồi lại tóm lấy cổ tay cô.
Si Nhan không ngờ anh ta sẽ có hành động như vậy, đứng khựng lại, chiếc
khay bên tay phải suýt rơi xuống đất, may mà Tạ Viễn Đằng nhanh tay
nhanh mắt đỡ được.
“Hàn Nặc?” Cao Các không hiểu gì nên cùng lên tiếng với Thạch Lỗi. Thạch Lỗi lại đưa mắt nhìn Ôn Hành Viễn.
“Cám ơn!” Ôn Hành Viễn nhận lại chiếc khay trong tay Tạ Viễn Đằng, giọng nói có phần lạnh đi, đồng thời khẽ đẩy tay Hàn Nặc ra, trên mặt hiện vẻ
châm chọc, “Luật sư Hàn muốn trở thành tiêu điểm trong đám cưới của
người khác sao?”
Hàn Nặc thấy Ôn Hành Viễn nắm tay Si Nhan, thấy cô vô thức nép vào gần anh
thì ánh mắt có chút thay đổi. Anh ta nắm chặt tay lại, chặt đến mức thân thể phát run, một lúc lâu sau mới khôi phục lại tinh thần. Sau đó, anh
ta lại cầm chén rượu trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch, gần như khuôn
mặt không còn huyết sắc.
Tạ Viễn Đằng im lặng kéo Hàn Nặc ngồi xuống ghế, lại mỉm cười, trong ánh
mắt nhìn Si Nhan có vài phần mệt mỏi, “Thật ngại quá, anh ấy say rồi.”
Ánh mắt phức tạp, có đôi chút vẻ chua chát, nhưng cũng rất bình tĩnh, ít
nhất thì trong mắt những người biết chuyện thì là đủ ung dung thản
nhiên.
Si Nhan nhếch khóe miệng, nở nụ cười thân thiện, “Không sao, nếu tửu lượng anh ấy không tốt thì uống ít đi một chút.”
Tạ Viễn Đằng mỉm cười tỏ vẻ đồng ý, cầm chén trà trên bàn đưa cho Hàn Nặc.
Si Nhan không nói gì nữa. Lúc này, cô chỉ có thể im lặng. Nhưng, trái tim
cô lại mơ hồ đau nhói, cô cố gắng nhắm mắt lại, để yên cho Ôn Hành Viễn
nắm tay mình rời đi, cũng không đủ dũng cảm để quay đầu lại nữa.
Si Nhan như người mất hồn. Mấy người bạn học cũ hỏi mấy lần mà cô cũng
không nghe thấy, đến lúc Ôn Hành Viễn đẩy củi trỏ huých nhẹ thì cô mới
có phản ứng lại, cười cười, rồi cùng họ tán gẫu vài câu. Thấy mấy người
bạn hết đưa mắt nhìn Ôn Hành Viễn rồi lại nhìn Hàn Nặc ở cách đó không
xa, trong lòng cô có chút rối bời. Khi nụ cười trên môi đã cứng lại, Ôn
Hành Viễn kịp thời đưa cô đi.
“Thông cảm nhé, cô dâu chú rể sắp không trụ nổi nữa rồi, chúng tôi ra đó hỗ
trợ, lúc nào gặp lại nói chuyện.” Nói xong câu khách sáo, anh không để
ai giữ lại nữa, tươi cười đưa cô ra khỏi “biển khổ”.
“Xin lỗi anh!” Si Nhan không biết tại sao lại nói xin lỗi, nhưng chỉ thốt lên được như vậy, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
“Đừng nói ra ba chữ này dễ dàng quá.” Mặc dù sắc mặt thì bình thường, nhưng
thân thể rõ ràng cứng ngắc, lời nói lạnh lùng của anh vô tình làm cho
người khác cảm thấy nó như lời của người đang cố nén giận.
Cô không nói gì, chỉ cười ch