
rở bàn tay, bây giờ nghe thấy lại tan nát cõi lòng.
Điều mà họ gọi là hạnh phúc, rốt cục như thế nào? Một loại cảm giác thư thái bình an? Hay là vòng tay ấm áp của một người? Vì sao cô cảm thấy kiếm
tìm thế nào cũng không nắm bắt được?
Ba năm tự đày đọa mình, cô cố chấp lựa chọn cô đơn, cố gắng quên đi giấc
mơ ngọt ngào đã vuột mất, dường như linh hồn cũng lạc hướng nào rồi. Hôm nay, giấc mơ đã hoàn toàn tan nát, tình yêu đã trở nên mơ hồ, duy chỉ
có vết thương là vẫn như trước. Cô như cánh đồng khô nẻ mất sinh dưỡng,
ai sẽ là người cứu vớt sinh mệnh cô đây? Cô có thể yêu một người khác
như yêu anh ta, có thể một lần nữa nỗ lực vì tình yêu, có thể nhận được
một tình yêu vĩnh viễn tựa trời đất không?
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô chôn chặt tất cả ước mơ vào tận sâu trong đáy lòng.
Lúc mở mắt ra, Si Nhan ôm chặt lấy Nhược Ngưng, trong mắt mơ hồ thấy lệ, “Mình sẽ cố gắng thử, mình sẽ!”
Nhược Ngưng khẽ gật đầu, nước mắt chậm lăn xuống. Hai cô gái cứ ôm nhau như
vậy, động viên nhau, chúc phúc cho nhau, cũng nguyện sẽ cùng đối mặt với những biến cố xảy ra sau này.
Trên thế gian này, tình yêu vốn là định mệnh của mỗi người, nó giống như
việc bạn chọn đề bài nào đi nữa, thì cuối cùng vẫn phải trả lời, không
thể trốn tránh được. Nhưng, tình bạn cũng vậy. Mặc dù tình yêu đến thì
mãnh liệt, khắc cốt ghi tâm, nhưng tình bạn cũng sẽ khiến con người có
cảm giác mãnh liệt như vậy, hơn nữa còn thấy trái tim mình được sưởi ấm. Chỉ là, đôi khi vì đã nắm trong tay rồi, có bên cạnh rồi nên dễ dàng
quên đi, chưa kịp quý trọng.
Si Nhan thật may mắn, mặc dù bị tình yêu ruồng bỏ, nhưng vẫn còn tình bạn thắm thiết, cô thấy như thế là đủ rồi.
Nhược Ngưng cũng may mắn, ngoài tình thân và tình bạn, cô còn có được tình
yêu. Một Đường Nghị Phàm đào hoa, cuối cùng đã nguyện ý vì cô mà bỏ lại
cả rừng hoa, đơn giản chỉ vì — yêu cô.
Cuộc đời cô, từ ngày hôm nay, đã sang một trang mới rồi!
Cánh cửa bị đẩy khẽ ra, Đường Nghị Phàm mặc bộ âu phục trắng, bóng dáng cao
lớn, anh dịu dàng mỉm cười với cô. Trong một khắc ấy, Nhược Ngưng lấy
lại bình tĩnh. Anh, chính là người sánh cùng trời đất với cô.
Ánh mắt rạng ngời quyến luyến với khuôn mặt thanh tú động lòng người của cô, Đường Nghị Phàm vươn tay, “Đi thôi!”
Xoay người lại nhìn Si Nhan, thấy cô gật đầu, Nhược ngưng liền mỉm cười, nụ
cười thanh thiết như đóa bách hợp. Cô đưa tay cho Đường Nghị Phàm rồi đi ra ngoài.
Bên môi Si Nhan khẽ gợn lên một nụ cười nhẹ. Đã lâu rồi cô mới có được một
nụ cười ấm áp đến thế, cả người như chìm trong ánh mặt trời, chói lòa
sáng ngời.
Thời gian một năm qua, dòng kí ức như con sông dài nay đã có thêm một dấu
ấn, đó là chứng kiến bước ngoặt trong cuộc đời Nhược Ngưng.
Nhược Ngưng, cậu sẽ hạnh phúc, nhất định cậu sẽ hạnh phúc!
Cô dâu và chú rể với gương mặt rạng ngời hạnh phúc đứng trước cung thánh, trang nghiêm, long trọng.
Ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt họ, hiện lên một vẻ êm ái, bình an.
Nhược Ngưng vẫn mang vẻ thẹn thùng trước nay, Đường Nghị Phàm khôi ngô
tuấn tú, quả thực là một đôi trời sinh, hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Còn chàng phù rể đứng phía sau lại càng tuyệt, không hề thua kém, thậm
chí còn gây chú ý nhiều hơn.
Anh mặc bộ âu phục thẳng thớm, bên môi là nụ cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng,
như làn nước vây lấy cả thể xác lẫn linh hồn Si Nhan. Cảnh tượng này
khiến cô nhớ đến cái đêm trước hôm anh rời khỏi Cổ Trấn, khi đó, ánh mắt anh cũng giống thế này, bình ổn, an hòa, dịu dàng như nước.
Một Ôn Hành Viễn như vậy, tản ra sự chững chạc, chín chắn khiến người khác
có cảm giác áp lực. Lúc ánh mắt Si Nhan và anh chạm nhau, tim cô đập
mạnh hơn vài nhịp.
Còn cô của lúc này, càng đẹp hơn trong mắt anh. Khuôn mặt thuần khiết, kiểu tóc đơn giản, vừa thanh tú lại vừa xinh xắn, vừa đoan trang lại vừa
quyến rũ. Có lẽ trong mắt anh, dáng vẻ nào của cô cũng đều đẹp cả. Có
điều, trong lúc mặt đối mặt này, nhìn kĩ, trông cô lại càng đẹp hơn.
Không để lỡ mất ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc của cô, Ôn Hành Viễn nghiêng
đầu về phía Đường Nghị Phàm rồi nhíu mày, như thể đang nói: Em là bạn
thân của cô dâu, chẳng lẽ anh không thể là bạn của chú rể?
Si Nhan cau mày, như đã hiểu ra, lập tức thu ánh mắt lại, không thèm để ý
đến anh nữa, cũng có lẽ là để che đi sự xấu hổ trong phút chốc đối mặt.
Đến tận khi cô dâu chú rể tuyên thệ, ánh mắt Ôn Hành Viễn vẫn không dời
khỏi cô. Si Nhan cũng cảm giác được ánh mắt anh đang dõi theo mình, chợt thấy mất tự nhiên, vô cùng mất tự nhiên.
Hôn lễ rất xa hoa, cũng hơi rườm rà. Đường Nghị Phàm và Nhược Ngưng muốn
làm đám cưới theo kiểu Tây, nhưng phụ huynh hai bên lại bắt phải có nghi thức Trung. Cân nhắc lên xuống, cuối cùng họ gộp cả hai loại nghi thức
lại, làm lễ kiểu Tây trước, sau đó ra nhà hàng hoàn thành thủ tục kiểu
Trung.
Tới nhà hàng, Si Nhan đi theo giúp Nhược Ngưng thay đồ, chuẩn bị ra ngoài
mời rượu. Trong lúc Si Nhan oán trách Nhược Ngưng và Đường Nghị Phàm
thông đồng, Nhược Ngưng bất mãn kêu oan, “Mình không biết mà. Vị trí phù rể chắc chắn không thể chọn Hàn Nặc,