Disneyland 1972 Love the old s
Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325670

Bình chọn: 9.00/10/567 lượt.

vượt tường, anh cẩn

thận đấy...”

“Xem chị có bóp chết em được không này...” Đỗ Linh giả vờ nổi giận, đuổi theo vài bước.

“Á à...Vì một câu nói mà gây án mạng...Mưu sát đây...” Si Nhan vừa cười vừa chạy, không ngừng la hét.

Nhìn hai bóng dáng đùa giỡn với nhau, Trương Tử Lương mỉm cười, rồi gọi đến số của Ôn Hành Viễn.

Tiễn Vương Hạo và Văn Tĩnh lên máy bay xong, Si Nhan ngồi trên xe, im lặng

nhìn hàng cây đang thụt lùi về phía sau một cách thất thần.

“Nhan Nhan, em với Hành Viễn làm sao vậy?” Trương Tử Lương kìm nén đã lâu, giờ mới quyết định hỏi cho rõ ràng.

Si Nhan quay lại nhìn anh, khẽ chớp mắt một cái, sau đó nhẹ nhàng nói, “Bọn em chẳng thế nào cả, cũng không sao hết.”

Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng lại mơ hồ lộ ra sự kiên quyết khiến Trương Tử Lương giẫm mạnh chân phanh. Si Nhan không ngờ anh lại phản ứng mạnh đến thế, suýt chút nữa bật dậy, nghi hoặc nhìn anh, “Sao vậy?”

Ánh mắt anh thâm trầm, anh nói rõ từng chữ một, “Hành Viễn sắp đính hôn rồi...”

Si Nhan nhìn thẳng vào anh một lúc lâu rồi quay đầu đi, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, giọng nói bình tĩnh, “Thật à?”

“Thật à? Chỉ thế thôi? Không có gì muốn nói sao?” Trương Tử Lương rất ít khi

tức giận, nhưng lần này thì tức giận thật. Tối qua, anh không thể liên

lạc được với Ôn Hành Viễn, người nhận điện thoại là Ôn Hành Dao. Anh ta

trở về từ nước ngoài chính là để tham gia lễ đính hôn của em trai.

Tạm không nói đến mười năm chờ đợi, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã đính

hôn với một người phụ nữ xa lạ, đây là Ôn Hành Viễn sao? Anh thật sự

quyết định rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ hôm anh đưa cô về, mỗi

lần gọi điện tới chỉ hỏi cô có khỏe không, chứ quyết không nói chuyện

với cô...Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trương Tử Lương cho rằng, anh có quyền biết. Chỉ bằng việc Ôn Hành Viễn là bạn của anh, chỉ bằng việc anh chăm sóc cô như em gái, anh phải biết.

Si Nhan mím môi, trong mắt không hiện lên vẻ nghĩ ngợi gì, “Nói gì? Lúc đi đã nói rõ ràng cả rồi.” Cô tự cảm thấy sự thất bại của mình, cố nén màn sương giăng trong mắt, cô đón nhận ánh mắt tức giận của Trương Tử

Lương, “Tử Lương, cảm ơn anh đã nói cho em biết. Mười năm cố gắng em

không thể báo đáp, không phải không cảm động, chỉ là...” Chỉ là em sợ,

chỉ là vì em nhu nhược. Nhưng, cô không nói như vậy được, vì vậy cô nói, “Chỉ là, cảm động không có nghĩa là yêu.”

Trầm mặc một hồi lâu, Trương Tử Lương nhìn cô, nói lời sâu sắc, “Hành Viễn

cố gắng mười năm không phải vì muốn em báo đáp gì cả, mặc dù không thể

đáp lại bằng tình yêu, ít ra cũng đừng nên để mặc cậu ấy đi sai đường.

Chẳng lẽ em cho rằng cậu ấy đính hôn vì tình yêu sao? Có phải là giận

dỗi hay không, anh tin chắc là em rõ ràng hơn anh.”

Si Nhan quay mặt đi, không dám nhìn ánh mắt chằm chằm của Trương Tử Lương. Qua một lúc trầm mặc, cô lên tiếng, “Em nói với anh ấy, em không cần ai cả...Em không ngờ anh ấy lại...”

Dòng suy tưởng bị kéo về một đêm tại thành phố A, khi Si Nhan tiễn Ôn Hành Viễn xuống nhà.

“Lạnh à?” Thấy cô ôm vai, Ôn Hành Viễn hỏi, chưa đợi cô trả lời đã cởi áo khoác âu phục choàng lên người cô.

Si Nhan chần chừ một lúc, cuối cùng đưa tay kéo chặt áo lại, để mình lọt

thỏm bên trong chiếc áo của anh, trong mùi hương quen thuộc, rồi lại

tiếp tục im lặng.

“Hôm đấy gọi anh có việc gì?” Ôn Hành Viễn ra bãi lấy xe, thấy cô định đi thì trầm giọng hỏi.

Si Nhan nhớ tới trước lúc đến bệnh viện trại giam, cô chủ động gọi điện

thoại cho anh. Đúng lúc cô định lên tiếng thì Si Hạ gọi tới, vì vậy, cô

chưa kịp nói gì với Ôn Hành Viễn mà đã vội vàng đến bệnh viện.

Ai ngờ, chuyện này qua đi, tất cả cũng đã thay đổi. Nếu như cô biết, liệu

cô có đi không? Vấn đề này, mãi mãi cô không có được đáp án. Vì vậy, lời định nói ra sẽ được nuốt ngược trở lại, chôn chặt cả đời, không bao giờ nhắc đến nữa.

“Anh không ép em, em cũng đừng giấu anh. Anh chỉ muốn hỏi em, hôm đó muốn

nói gì với anh?” Anh khẽ nắm cổ tay cô, trong ánh mắt dịu dàng là sự

mong đợi. Hôm đó cô muốn nói nhưng xấu hổ, anh không tin sẽ bị cự tuyệt.

“Anh biết là anh ấy trình chứng cứ lên, tại sao không nói cho em?” Không

phải là đáp án anh muốn, Ôn Hành Viễn trầm giọng, “Không phải câu này.”

“Tại sao lại quyết định thay em? Tại sao không hỏi em?” Cô nhìn anh chằm

chằm, như thể đang độc thoại, “Anh cho rằng như thế là tốt với em sao?

Anh thật sự hiểu rõ em sao?”

Ôn Hành Viễn nhìn cô, im lặng rồi buông tay ra, anh hỏi, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Trong lòng chợt có chút chua xót khó hiểu, cô lãnh đạm lên tiếng,

“Sau đó, em muốn nói một câu cảm ơn, cảm ơn sự chăm sóc của anh,

cả...tình yêu của anh nữa...”

“Không cần.” Đột nhiên anh chặn ngang, không thể tin nổi mà hỏi lại, “Đây là

quyết định của em?” Ánh mắt nóng rực rơi trên mặt cô, thấy cô khẽ gật

đầu, ngực trái của anh vô cùng đau đớn, hai tay nắm chặt vô lăng, các

đốt xương trắng bệch.

Đột nhiên, anh im lặng, ánh mắt thâm sâu nhìn cô, trong đôi mắt kia như

hiện lên rất nhiều quãng hồi ức. Một lúc sau, anh nói, “Chỉ vì nguyên

nhân đó?”

Giọng nói trầm thấp khiến tim cô r