Old school Swatch Watches
Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325724

Bình chọn: 7.5.00/10/572 lượt.

nh lùng.

“Không rõ? Thế để tôi nói cho rõ. Nếu anh yêu con bé, đừng dùng đến cách này

để ép nó, tầm thường.” Thấy Ôn Hành Viễn thoáng trầm nét mặt, Quý Nhược

Ngưng thong thả nói, “Anh biết không, cả đám các người không phải đang

khuyên nó mà là trách nó, cả anh trai nó cũng đứng về phía anh. Hình như nếu như nó không theo anh thì sẽ là một đứa ngu si nhất trên đời này.

Anh tốt với nó, anh yêu nó, thế thì nó nhất định phải lấy anh sao?”

“Cô ấy nói như vậy?” Giọng nói của Ôn Hành Viễn vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trái tim anh thì đang nhói đau.

“Nó vốn là một đứa ngốc, không bao giờ cãi lại vì mình lấy một câu. Nó sợ

sự do dự của mình làm tổn thương người khác, sợ người nó yêu vô tình lại trở thành thế thân của kẻ khác, chẳng lẽ như thế cũng là sai à? Mười

năm, một người dùng mười năm để chèn kín miệng nó rồi. Nó không cầu các

người, thì một người vào Thiên Dụ, một người khoa trương hơn, đính hôn

cơ đấy. Ôn Hành Viễn, tất cả đều trưởng thành rồi, có thể không như vậy

không? Đổi cách khác không được à? Anh có biết từ hôm nó nghe tin anh

đính hôn đến nay là mấy ngày rồi không? Tại sao phải ép nó như thế? Chờ

nó gọi điện cho anh, nói xin lỗi sao? Vậy thì tôi nói cho anh biết, dựa

vào tính Si Nhan, đừng nói là đính hôn, cho dù anh kết hôn, nó cũng

không đến cướp người đâu. Đến lúc đó, nó đem quà mừng đến, anh thật sự

không còn đường lui rồi.”

Quý Nhược Ngưng nói xong, sắc mặt Ôn Hành Viễn rất khó coi. Xoay người lại, thấy Si Hạ đứng phía sau, suy nghĩ một chút rồi cô nói: “Anh, anh đừng

trách em nói chuyện khó nghe. Anh nghĩ rằng bạn anh là người có thể đem

lại hạnh phúc cho nó, đương nhiên, em cũng nghĩ anh ta là người tốt

nhất. Nhưng mà lúc anh gọi điện đến chất vấn nó thì lại không ngờ rằng,

anh giúp đỡ Ôn Hành Viễn, lại vô hình trung tạo áp lực cho Nhan Nhan.”

Cô lấy một tờ giấy từ trong túi ra, nhét vào tay Ôn Hành Viễn, “Xem đi,

xem các người yêu thương nó thế nào, xem xem các người ép nó đến mức nào rồi...”

Những cảnh tượng dịu dàng diễn ra trong một thời gian ngắn khi còn sống chung đang đảo tung trong đầu, trái tim thì lại mơ hồ đau nhói.



Hai ngày, hai ngày nữa, anh ấy hoàn toàn không thuộc về mình nữa rồi.





Nước mắt bất giác trào lên, cho dù mình lau thế nào đi nữa, trên mặt vẫn cứ ươn ướt.





Từng dùng ba năm để làm lắng lại mối tình đầu, vậy còn sự chờ đợi mười năm, mình lấy cái gì để quên đây?





Hai chữ “buông tay”, nói thì dễ dàng, nhưng làm, sao lại khó như lên trời.



Không ngừng ấn số điện thoại của anh ấy, nhưng cứ đến con số thứ mười một thì lại xóa đi, một lần, rồi lại thêm lần nữa...





Mọi người thường nói ai cũng có duyên số, duyên của mình với anh ấy, sắp đi tới đoạn cuối cùng rồi?





Yêu, chỉ là một chữ đơn giản thôi, sao lại khó đến thế...

Đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, như xuyên qua những con chữ thấy được vẻ mặt ưu thương của cô, muốn dùng ánh mắt dịu dàng

để làm dịu đi trái tim yếu đuối của cô.

Đây là trang nhật ký cô viết tối qua, trong số mười bài viết của nửa tháng

trở lại đây. Hôm nay là ngày ba mươi tháng Mười, nếu như người ngoài đồn không sai thì ngày kia chính là ngày anh đính hôn. Vậy tối nay, cô đang làm gì?

Đọc đi đọc lại dòng nhật ký của cô, cho dù không có chữ “yêu”, anh cũng đã

rõ ràng rồi. Trái tim lạnh lẽo dần ấm lên, ngẩng đầu, Ôn Hành Viễn khẽ

mỉm cười.

Lúc tan sở, Trương Tử Lương đang đứng trước công ty đợi cô. Si Nhan hít sâu một hơi rồi đi về phía chiếc xe. Cố né tránh nửa tháng, cuối cùng vẫn

phải đối mặt.

“Tối mai, ở thành phố S sẽ diễn ra tiệc đính hôn, Ôn Hành Viễn của em sắp

trở thành vị hôn phu của Lý Hiểu Quân rồi, vẫn ủ dột thế sao?” Trương Tử Lương đưa cô đến quán bar. Hai người ngồi ở bàn trước cửa sổ, rốt cuộc

thì anh cũng lên tiếng.

Cố đợi vài ngày, vậy mà cô nhóc này vẫn không có động tĩnh gì, hơn nữa còn không thấy bóng dáng đâu. Điều này khiến Trương Tử Lương như phát hỏa,

chỉ còn cách đến công ty bắt người. Quả nhiên, ôm cây đợi thỏ - chiêu

này là hữu hiệu nhất.

Ôn Hành Viễn của em sắp trở thành vị hôn phu của Lý Hiểu Quân rồi.

Của cô sao? Có lẽ trong mắt người khác, anh là của cô, dù không có “nhãn

hiệu” nhưng đã rõ rành rành, như nước chảy thành sông vậy. Nhưng, tối

mai, anh sẽ không bao giờ còn là của cô nữa. Vợ chưa cưới của anh là cô

gái xinh đẹp, duyên dáng, giống như Si Hạ nói, “Lý Hiểu Quân là thiên kim tiểu thư nhà họ Lý ở thành phố S, vừa gặp Hành Viễn đã yêu, chú Ôn cũng rất hài lòng.”

Lý Hiểu Quân, cái tên này cô đã từng nghe Si Hạ nhắc đến, nhưng sau mấy

ngày cô im hơi lặng tiếng, anh thường lơ đễnh nhắc tới như khi nhắc tới

Ôn Hành Viễn vậy. Anh từng nói, “Họ nhà Lý có khả năng hỗ trợ rất nhiều

cho Hoa Đô, lần này chú Ôn nhất quyết rồi, Hành Viễn sống cũng chẳng

được yên ổn gì cho cam.” Anh còn nói, “Lý Hiểu Quân cũng