Snack's 1967
Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325815

Bình chọn: 8.5.00/10/581 lượt.

sao? Lúc sáng, Si Hạ bảo cô phải dũng cảm, đến tối, Nhược Ngưng nói Ôn Hành Viễn không có ý gì với Lý Hiểu Quân, không có tình yêu, chỉ là

sự đồng cảm của hai trái tim, là sự rung động rất nhỏ. Lại nhớ đến tin

nhắn nhận được vào một ngày nọ, tim cô như bị dao cứa.

“Anh vẫn ở đây, chưa bao giờ rời xa.”

Suốt ba tháng không liên lạc, gần như họ không nói chuyện điện thoại, dường

như trở thành người xa lạ rồi. Trước khi anh đính hôn, anh chủ động gửi

tin nhắn cho cô, bởi vì anh đọc được blog của cô, hiểu được sự dè dặt

của cô. Hiểu được tâm ý của anh, cô vừa cảm động, vừa khổ sở.

“Nhan Nhan, cậu không biết đâu, Ôn Hành Viễn làm việc điên cuồng, mấy tháng

nay anh ấy đều ở lại công ty, trừ ra phải về nhà thay quần áo, còn đâu

thì như sống ở văn phòng luôn, có khi còn siêu hơn cả siêu nhân, ngủ

cũng chẳng được mấy. Nói thật, nhìn thấy mà thương, xem ra cậu thật sự

đả kích anh ấy rồi.” Quý Nhược Ngưng thở dài, “Mình không dám khuyên

cậu, chỉ sợ cậu lại thêm áp lực. Nhưng mà, đính hôn nói lớn chẳng lớn,

nói nhỏ chẳng nhỏ, cậu nói thật lòng xem, thật sự không muốn có anh ấy?”

Nói đến chuyện nghiêm túc, ngữ khí của Quý Nhược Ngưng nghiêm chỉnh hẳn.

Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại thì thấy ngay vẻ

mặt lạnh te nhưng đẹp như diễn viên, cô kinh ngạc. Đang định nói tiếp,

người kia liếc nhìn cô một cái, chậm rãi giơ tay ra, nhận điện thoại từ

trong tay cô.

“Không phải là không muốn, chỉ có điều...Nhược Ngưng, cậu biết không, lúc mình tỉnh lại, nghe anh ấy nói, anh ấy yêu mình mười năm, mình đã khóc.” Si

Nhan dừng lại một chút, hơi ngửa đầu, im lặng vài giây rồi nói tiếp,

“Mình biết anh ấy thích mình, nhưng mình không ngờ là tận mười năm như

vậy. Anh mình bảo, trên đời này có người yêu mình rất vô tư, lúc ấy mình chỉ cảm thấy thật mỉa mai. Nhưng đến hôm đó mình mới biết, có lẽ mình

thật sự quá may mắn, cho dù mất đi một người, nhưng lại có anh ấy trân

trọng.”

Quý Nhược Ngưng không biết Si Nhan nói gì, chỉ thấy vẻ mặt không đổi của Ôn Hành Viễn, hoàn toàn không đoán được tâm tình anh thế nào, trong lúc

nhất thời, hồi hộp đến nỗi đổ mồ hôi lạnh. Tình huống này, hoàn toàn

không có trong dự tính của cô.

Si Nhan không để ý đến sự trầm mặc của đầu dây bên kia, cô khẽ thở dài, lo lắng nói, “Hôm mình lái xe đến Nhiên Thăng lấy hợp đồng, nghe anh ấy

nói cám ơn, đột nhiên mới ý thức được là mình quá ích kỷ. Mình cứ thản

nhiên hưởng thụ sự chăm sóc của anh ấy bao nhiêu năm mà không hề động

lòng, nhưng lại rất thoải mái, vô tư.” Cô cười tự giễu, giọng nói hơi

nhỏ đi, thoáng chút vẻ cô đơn, “Nếu nợ người ta tiền, còn có thể đong

đếm được. Nhưng nếu là tình cảm, phải đáp trả thế nào đây? Mình không

thể hoàn toàn tập trung được, ngoài từ chối ra, mình không còn sự lựa

chọn khác, bởi vì anh ấy không chấp nhận loại quan hệ nào ngoài người

yêu cả...”

“Xin lỗi, anh không biết mình gây áp lực lớn cho em đến thế.” Rốt cuộc anh

cũng lên tiếng, giọng nói mê người rót thẳng vào tai cô. Si Nhan hóa đá

tại chỗ, mãi lâu không nói được gì.

“Tiểu Nhan, chúng ta không nói chuyện quá khứ mười năm trước, chỉ nói chuyện

từ giờ phút này. Em có thể vì anh mà dũng cảm một lần không?” Đôi mắt

anh sáng như sao trên trời, giọng nói trầm thấp của anh như vê nhuyễn

trái tim cô. Si Nhan đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn dòng người đi lại một cách chăm chú. Giữa hai người như có một khoảng trầm mặc mênh mang.

Nhịp thở của anh xuyên qua điện thoại truyền vào tai cô, mang theo cả độ ấm đủ để khiến cõi lòng cô sôi trào.

Đã có tình yêu, sao lại không dũng cảm một lần?

Một lúc lâu sau, anh nghe thấy cô khẽ nói, “Em nghĩ, em có thể...”

Cúp điện thoại, Si Nhan rời khỏi quán bar, thậm chí còn quên chào Trương Tử Lương. Cô không quay về nhà mà đến thẳng căn hộ của Ôn Hành Viễn.

Trong con hẻm uốn lượn, ánh đèn dầu leo lét rọi lên bóng dáng mảnh khảnh của

cô. Khuôn mặt quá tuấn tú, giọng nói trầm thấp giàu từ tính, cả ánh mắt

dịu dàng như dòng suối, chậm rãi lướt qua trước mắt cô, khiến lồng ngực

cô thắt lại.

Quen anh mười năm, chưa từng cố gắng hiểu rõ anh, thậm chí còn cố ý quên sự

tồn tại của anh. Với Ôn Hành Viễn, Si Nhan phát hiện ra mình hoàn toàn

không biết gì cả, nhưng lại như là có được tất cả. Đối với chuyện gì anh cũng thờ ơ như không, thực ra lại rất tinh tế, bởi vậy mới khiến người

ta có cảm giác là người khôn ngoan, ranh ma. Nhưng thật ra, anh vẫn luôn là chính anh một cách nguyên sơ nhất. Mười năm như một ngày, yên lặng

tóm gọn cô lại, bắt được cả trái tim mẫn cảm mà bướng bỉnh của cô.

Đối với tình yêu, anh cố chấp giữ lại trái tim chân thành nhất.

Đột nhiên cảm thấy, ông trời thật sự không đối xử tệ với cô. Qua mười năm vật đổi sao dời, Ôn Hành Viễn vẫn ở bên cạnh cô.

Nửa tháng dằn vặt, bỗng lại trở nên vô cùng có ý nghĩa. Thì ra trong lòng

cô, anh đã sớm chiếm một vị trí đặc biệt rồi. Vào lúc sắp mất đi, cuối

cùng cô cũng tìm ra được.

Khi mất đi tình yêu, cô từng nghĩ rằng mình là người bất hạnh nhất trên

đời, nhưng, trong chính lúc bất hạnh, cô lại gặp may mắ