Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326040

Bình chọn: 7.5.00/10/604 lượt.

ột ngày không được ăn, đói chết rồi đây.” Ôn Hành Viễn giả vờ hồ đồ, tiếp tục ăn.

Mãi mà không thấy đại tiểu thư lên tiếng, lại cảm thấy có đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, Ôn Hành Viễn đành ngẩng đầu, nở nụ cười với cô, để lộ

ra hàm răng trắng đều, “Anh hiểu tình hình rồi, thấy không có nguy cơ

cao nên không cần nói nữa.”

Nghe vậy, Si Nhan dở khóc dở cười. Người này đúng là mặt dày, không có cách

nào với anh nữa. Lườm anh một cái, cô lại đá thêm một phát vào bắp chân

anh.

Nói chuyện với anh chả dễ chút nào, đá một phát cho xong.

Bữa tối xong thì điện thoại của Trương Tử Lương tới. Si Nhan không biết anh và Ôn Hành Viễn nói gì với nhau. Trong mắt Ôn Hành Viễn tràn đầy ý cười hạnh phúc, thỉnh thoảng anh còn nghiêng đầu nhìn cô, hết sức dịu dàng.

Quan hệ của hai người tiến triển khá nhanh, nhưng ngẫm lại thì cũng chẳng

phải nhanh. Dù sao thì trong ba năm, họ vẫn thường ở cạnh nhau, chỉ có

điều là trước kia, tình cảm của anh đối với cô chôn sâu một chút, khi ấy có điểm phải kiêng dè. Còn bây giờ, sự e dè đó đã chẳng còn, tình yêu

của anh với cô đã quang minh chính đại, là lẽ đương nhiên rồi.

Ôn Hành Viễn muốn cô về nghỉ ngơi sớm, dù sao thì hôm qua đã ngủ trên núi, giấc ngủ không sâu lắm, mà cả ngày hôm nay cô lại làm việc vất vả. Ấy

vậy mà vẫn không thể lay chuyển được Trương Tử Lương, không làm gì được, anh đành phải lái xe về phía quán bar.

Lúc Ôn Hành Viễn nắm tay Si Nhan bước vào Như đã từng quen biết, chỉ có Trương Tử Lương là vẫn bình thường, dựa vào quầy bar mỉm cười nhìn

họ, còn những nhân viên khác, kể cả Đỗ Linh vốn luôn nhu mỳ cũng không

kìm được mà la hò.

“Khoa trương quá đi.” Si Nhan nghiêng đầu nhìn Ôn Hành Viễn, thấp giọng hờn,

“Anh gây họa gì thế? Lúc em đến cũng không khủng khiếp như vậy.”

“Gây họa gì chứ? Cái này gọi là đạt được mục đích chung.” Anh vò tóc cô theo thói quen, “Nhưng mà không chừng tim mấy cô ấy đang nhỏ máu đấy, dù sao thì người anh tuấn kiệt xuất, độc nhất vô nhị đã bị em bắt mất rồi, mấy cô đó cũng chẳng còn cơ hội nữa.”

“Tự mãn.” Si Nhan bị anh đùa nên đẩy tay anh ra, đến nói chuyện với Đỗ Linh.

“Cuối cùng cũng tu thành chính quả?” Trương Tử Lương rót rượu vang, đấm vào ngực anh một cái.

Ôn Hành Viễn nhướng mày, cạn ly với anh, “Cuối cùng cũng có danh phận.”

Trương Tử Lương cười sang sảng, “Ai bảo cậu chỉ yêu đơn phương một bông hoa, mẫu đơn mà còn chả thèm cơ.”

“Đỗ Linh cũng chả phải mẫu đơn, thế mà vẫn là bảo bối của cậu.” Ôn Hành

Viễn liếc ngang một cái, rồi nghiêng đầu nhìn Si Nhan, lại nói: “Tiểu

Nhan không phải là mẫu đơn, nhưng chẳng cần tô điểm gì mà vẫn là bông

hoa đẹp nhất.”

Trương Tử Lương nhìn nụ cười trên mặt bạn thì cũng mỉm cười theo, “Yêu đúng là chuyện đáng sợ. Ôn mĩ nam mà cũng có lúc nói mùi mẫn thế sao?”

“Còn có câu mùi mẫn hơn, giữ lại nói cho Tiểu Nhan nghe.” Ôn Hành Viễn không để tâm câu trêu chọc của anh, chớp mắt cười.

“Định cưới con bé kia về nhà hả? Không phải chú Ôn cũng hạ chỉ rồi sao?” Đối

với chuyện Ôn Hành Viễn bị ép hôn, Trương Tử Lương nghe ngóng được từ

chỗ Đường Nghị Phàm, không khỏi lo lắng thay.

“Thực ra bố mình rất biết lý lẽ. Nếu Tiểu Nhan chịu đến bước này, chịu nhận

thằng độc thân này thì ông cũng chẳng ép quá đâu. Có điều, còn ông anh

“chỉ sợ thiên hạ không loạn” nữa kìa, phiền toái vẫn ở phía sau.” Nghĩ

đến Ôn Hành Dao, Ôn Hành Viễn nhíu mày, “Chỉ có anh ấy mới có thể làm

được chuyện như thế, ngay cả ngày cưới của mình mà cũng định được. Mình

phải chạy trước, đi rồi mới báo tin về cho mẹ. Mẹ mình gọi bốn cuộc điện thoại hỏi khi nào đưa Tiểu Nhan về rồi đấy.”

“Xem ra dì rất thích Nhan Nhan, đây là chuyện tốt mà. Nói chuyện điện thoại

với Hành Dao, mình cũng thấy lạ, cậu vốn luôn xót con bé, sao lại dùng

cách đấy để ép con bé chứ.” Trương Tử Lương nghe tin anh đính hôn thì

giật mình. Qua ba nhiêu năm, càng nghĩ càng thấy không bình thường, đây

không phải là cách xử lý của Ôn Hành Viễn. Đối với Si Nhan, Ôn Hành Viễn chỉ có cưng chiều, không bao giờ ép buộc cô cả. Đừng nói là khiến cô

khóc, ngay cả nhăn mặt nhíu mày trước mặt cô, anh cũng thấy xót.

Đính hôn. Không còn nghi ngờ nữa, đó đúng như một quả bom nổ. Ngay cả Trương Tử Lương còn có thể nhìn ra được trái tim Si Nhan có Ôn Hành Viễn, chắc chắn anh cảm giác được. Chỉ vì một câu “Em không cần ai cả.” – mà quyết định đính hôn, đó không phải là Ôn Hành Viễn. Với Si Nhan mà nói, đó là món nợ tình cảm mà cô không đeo nổi, Trương Tử Lương cũng không tin Ôn

Hành Viễn buông tay được.

“Biết có chuyện, cậu tức giận đến chất vấn Tiểu Nhan?” Ôn Hành Viễn thu lại nụ cười, đôi mày nhíu lại.

Lúc dùng bữa tối, Si Nhan kể lại chi tiết cả quá trình “ức hiếp” của Trương Tử Lương. Thấy cô tỏ vẻ đáng thương dựa vào mình, trái tim Ôn Hành Viễn khẽ nhói.

“Mình cũng chẳng phải vội quá hóa hồ đồ đâu.” Trương Tử Lương nhíu mày, “Đợi

mười năm, nếu dễ dàng buông tay thì đừng yêu, mình phải khuyên Nhan Nhan quăng cậu đi, không được cũng phải làm.”

“Mình vừa mới thấy ánh mặt trời mà đã định đẩy mình vào bóng tối, bạn bè gì

không biết.” Ô


XtGem Forum catalog