Polly po-cket
Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326133

Bình chọn: 8.5.00/10/613 lượt.

nự, chân bước

chậm. Vì anh vô tình nói ra một câu quan tâm, trong lòng cô chợt dâng

lên cảm giác vui sướng mơ hồ, gương mặt đỏ ửng.

Anh là ai, Si Nhan có thể lý giải được, nhưng cô vẫn tỏ vẻ thờ ơ.

“Ai biết được liệu em có ngủ một giấc xong đổi ý hay không.” Ôn Hành Viễn

nói với vẻ nghiêm túc, khiến cô bật cười khe khẽ, “Anh nghĩ em mới ba

tuổi, trở mặt nhanh hơn cả lật sách?”

Ôn Hành Viễn mỉm cười, đôi mắt đen láy rạng ngời, ôn hòa nói: “Nếu đúng là ba tuổi thì quá tốt.”

Vừa nói thì đã đến căn hộ, sau khi vào cửa, Ôn Hành Viễn bảo cô đợi ở phòng khách, vào bếp lấy sữa cho cô, hy vọng có thể giúp cô ngủ ngon hơn. Cho đến nay, giấc ngủ của Si Nhan vốn không tốt lắm, cho nên lúc chiều anh

đã cố ý đi mua. Nhưng khi anh ra ngoài, cô đã lăn lên giường ngủ rồi.

Sợ cô nằm sấp sẽ ngủ không thoải mái, anh nhẹ nhàng lật cô lại, đắp chăn

cho cô rồi xoay người bật đèn ngủ, ngồi cạnh giường một lúc.

“Đúng là con lợn, giở mình một cái mà đã ngủ được.” Trìu mến vuốt ve mặt cô,

thấy Si Nhan quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ dụi trong lòng bàn tay anh, anh nở một nụ cười khẽ.

Khom người, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, tham lam hít lấy hương thơm tự

nhiên trên người cô, Ôn Hành Viễn thỏa mãn thở một hơi, “Tiểu Nhan, từ

nay trở đi, anh không bao giờ để em rời khỏi thế giới của anh đâu.”

Cô đã thật sự ở bên anh, trái tim cô cũng đang từng bước tiến gần đến anh. Ôn Hành Viễn cảm thấy, mình là người đàn ông hạnh phúc nhất đời.

Mười năm, mỗi lần gặp nhau rồi lại tạm biệt, trong lòng anh chỉ toàn một nỗi mong chờ. Chỉ có lúc này đây là hoàn toàn không giống thế. Si Nhan

không hề biết, tối hôm đó, khi dập điện thoại, anh vô cùng vui sướng,

lại có chút hồi hộp khó hiểu. Gần ba mươi tuổi nhưng anh lại bồn chồn

như một cậu bé mười tám tuổi. Khi mới bước chân vào thương trường, lúc

tiếp quản Hoa Đô, anh đều không chút sợ hãi, ngược lại, đối mặt với cô,

trái tim anh luôn thổn thức một nỗi bất an mơ hồ.

Ôn Hành Viễn cười dịu dàng, đứng dậy, tắt đèn rồi khẽ đóng cửa phòng lại.

Dựa vào ban công ngắm bầu trời đầy sao, ánh trăng vằng vặc lạnh lẽo,

nhưng khi rọi vào tim anh thì lại âm ấm. Có Si Nhan bên cạnh, anh luôn

thấy bình an.

Nửa tháng tiếp theo đó, Ôn Hành Viễn vẫn ở lại Cổ Trấn. Ban ngày, Si Nhan

đi làm, còn anh ở lại căn hộ xử lý công việc qua mạng; giữa trưa, anh

đưa cô đi ăn; đến tối, anh tới đón cô tan ca, thỉnh thoảng vào quán bar

ngồi, nhưng đa phần là hẹn hò riêng tư trong bầu không khí ngọt ngào.

Không có cách khác, ai bảo Ôn Hành Viễn không muốn cô quá bận bịu. Lấy

cớ thời gian của anh ở Cổ Trấn có hạn, không ngày nào là anh tha cho cô, chỉ hận không thể bên cô từng giây từng phút.

Quan hệ của hai người nhanh chóng khăng khít hơn. Si Nhan dần ỷ lại vào anh

hơn, còn anh thì vẫn ân cần chăm sóc, có lúc khá khôi hài, đôi khi lại

ra vẻ ngang ngược, khiến cô vừa tức vừa buồn cười. Biết anh quan tâm đến mình, lúc đấu khẩu với anh, cô cực kỳ đắc ý.

Hôm nay, trước khi đi làm, hai người ngồi trong phòng ăn dùng bữa sáng.

“Nhược Ngưng nói Đường Nghị Phàm bận tối mặt, anh mau về thành phố A đi, không phải lo cho em đâu.” Trong miệng vẫn còn đồ ăn, Si Nhan nói không rõ.

Trong lòng thì không nỡ để anh đi, nhưng cô vẫn lấy đại cục làm trọng,

dù sao công trình đó cũng rất quan trọng.

Ôn Hành Viễn không nói gì, cúi đầu xem tờ tạp chí xe hơi.

“Hôm qua trợ lý Trương cũng gọi điện hy vọng anh quay về, có phải có chuyện

quan trọng không?” Thấy anh mãi không có phản ứng, Si Nhan giằng tờ tạp

chí trong tay anh, “Đang nói chuyện với anh đấy.”

“Ăn xong rồi à?” Nhìn đồng hồ, anh đứng dậy, “Nào, anh đưa em đi làm.”

Ném phăng tờ tạp chí xuống sàn, cô cầm túi xách đi ra cửa. Chưa đi được vài bước, cô đã bị Ôn Hành Viễn kéo lại. Anh cau mày, “Sao vậy?”

“Anh cứ tiếp tục ngây ngẩn đi, em đi làm, hôm nay không muốn anh đưa đi.” Si Nhan phát cáu, đẩy tay anh ra.

“Tiểu Nhan?” Ôn Hành Viễn đuổi hai ba bước theo cô, “Đừng làm loạn nữa, anh lái xe đưa em đi, muộn rồi này.”

“Không cần.” Si Nhan gạt tay anh ra, trong lòng có chút buồn bực. Tối qua còn

chưa nói với anh được mấy câu mà anh cũng chẳng đáp lại, không biết đang nghĩ gì nữa.

“Em mong anh đi thế sao?” Ôn Hành Viễn không biết tâm tư của cô, cũng hơi

nổi nóng. Không phải là anh không nghe thấy, thậm chí còn nghe thấy

nhiều rồi nhưng không hài lòng. Sao cô lại cứ hấp tấp đẩy anh ra ngoài

thế?

Si Nhan dừng bước, xoay người nhìn anh, “Anh nói gì?”

Ôn Hành Viễn nhìn cô chằm chằm, vừa định mở miệng thì bỗng thấy hai mắt cô hồng hồng. Anh ảo não vò tóc, bước đến gần, ôm cô vào lòng, “Anh nói

linh tinh ấy mà, đừng giận nhé, Tiểu Nhan.”

“Đừng ôm em, phiền chết đi được...” Chóp mũi hơi cay, Si Nhan đẩy anh ra.

“Được, là anh phiền. Hôm nay tự đi làm, anh không đưa, nhé?” Kéo cô lại, anh

đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Đi đi, không thì muộn mất,

cẩn thận một chút.”

Ôn Hành Viễn biết tính ngang bướng của cô, nói gì cũng không cải thiện

tình hình được, chỉ khiến mình mệt thêm. Thế nên anh để Si Nhan ra ngoài một mình.

Một mình ngồi trong phòng, đến