
h sao?” Tả Nhất hỏi.
“Sao lại sợ?” Chu Tráng Tráng không có ý định đối đầu với hắn.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Tối hôm qua anh mới vừa hôn em, hôm nay em đã từ
chức, còn không phải sợ anh?” Tả Nhất cũng không có ấn nút thang máy,
thế là nó tùy ý đứng yên bất động lơ lửng trên tầng cao.
“Vậy cứ cho là tôi sợ anh đi.” Giờ phút này Chu Tráng Tráng thầm nghĩ phải
mau chóng chạy lấy người, lướt qua Tả Nhất muốn ấn thang máy, nhưng tay
mới duỗi ra lại bị bắt lấy.
“Em là. . . . . . Lạt mềm buộc chặt sao?” Tả Nhất chặt chẽ bắt lấy tay Chu Tráng
Tráng, ngón tay ở của nàng trong lòng bàn tay họa xuất ám muội đích
đường cong: “Muốn khơi mào thêm hứng thú của anh phải không?”
“Anh quá thông minh, quả nhiên cái gì đều không dấu được anh.” Chu Tráng
Tráng giờ phút này không muốn cùng hắn đấu võ mồm, thầm nghĩ rút tay
lại: “Nếu không ngại xin hãy buông tay tôi ra đồng thời nhấn dùm nút
tầng 1 đi.”
Tả Nhất lại giống như
không có nghe gì, tiếp tục dùng cặp mắt kia chăm chăm nhìn nàng. Hàm xúc mang theo ý tứ tìm tòi nghiên cứu.
Chu Tráng Tráng luôn luôn có chứng sợ hãi thang máy, luôn cảm thấy cái này
tuỳ thời đều có thể rơi xuống lập tức, đem chính mình đè bẹp thành cái
bánh ngô thích ăn nhất. Giây phút treo ở trong không trung lâu thế này
đã sắp cận kề giới hạn nhẫn nại của Chu Tráng Tráng, nàng cũng không nói thêm gì nữa, nhấc chân đạp Tả Nhất, thừa dịp hắn bị đau buông tay lập
tức ấn nút thang máy mở cửa, rất nhanh chạy ra ngoài, chạy thẳng lối cầu thang.
Cũng may là đi xuống, cũng
không mất bao nhiêu sức lực, nếu là leo lên, nàng phỏng chừng mệt đến dì cả cũng xuất hiện, Chu Tráng Tráng thở phào nhẹ nhỏm.
Nhưng còn chưa thở được bao nhiêu, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân
nguy hiểm, ngay sau đó nàng cả người đã bị đặt tại vách tường lối cầu
thang.
Tả Nhất dùng thân thể ngăn
chặn Chu Tráng Tráng, ở trong bóng tối cầu thang, đôi mắt hắn mang theo
ánh sáng sắc bén, cố định chân tay nàng, khiến nàng không thể nhúc
nhích.
“Anh muốn làm gì?” Chu Tráng Tráng có điểm sợ hãi.
“Đáp ứng làm bạn gái anh.” Tả Nhất đưa ra mệnh lệnh ngắn gọn.
“Không thể.” Chu Tráng Tráng cũng trực tiếp cự tuyệt.
Tả Nhất mỉm cười, bỗng nhiên cúi đầu, nặng nề mà hôn nàng, Chu Tráng Tráng há miệng muốn cắn, lại bị hắn tránh thoát.
“Đáp ứng làm bạn gái anh.” Tả Nhất tiếp tục mệnh lệnh.
“Tôi nói không thể!” Chu Tráng Tráng đã có chút nổi nóng.
Tả Nhất ấn mạnh sức, lại cúi đầu hôn nàng, cũng khéo léo né tránh hàm răng sắc bén của Chu Tráng Tráng.
“Đáp ứng làm bạn gái anh.” Tả Nhất lặp lại mệnh lệnh lần thứ ba.
Lần này Chu Tráng Tráng cắn chặt môi, không nói.
“Em không nói lời nào, anh coi như em đồng ý, anh tuyên bố, từ bây giờ trở
đi em chính là bạn gái anh.” Tả Nhất thanh âm bá đạo mà cường thế.
Chu Tráng Tráng bỗng nhiên giật mình, ở chỗ sâu trong trí nhớ, cũng từng có một người nói như vậy với nàng.
“Được rồi, em đã nhất định là anh phải phụ trách, anh đây đại trượng phu
không tranh giành cùng tiểu nữ nhân, vậy từ thời khắc này trở đi, em
chính là bạn gái anh, miễn là em không bại não chạy đi ngoại tình thì
anh tuyệt đối sẽ không bỏ em.”
Hình
dáng Tả Nhất trong ánh sáng lờ mờ lối cầu thang. Trong phút chốc, Chu
Tráng Tráng đem hắn cùng người trong trí nhớ kia lũ lượt kéo về, trái
tim nhất thời bủn rủn, cuối cùng nhịn không được rơi lệ.
Tuy Tả Nhất là người như vậy, gặp được chuyện xảy ra thế này cũng trầm mặc, thật lâu sau mới nói: “Tuy rằng trở thành bạn gái anh là sự kiện đáng
được ăn mừng, nhưng em cũng không cần cảm động như thế đi.”
Chu Tráng Tráng cố gắng lắc đầu, nhanh lau đi nước mắt, bình phục cảm xúc: “Không liên quan gì tới anh.”
Tả Nhất yên lặng nhìn nàng, ánh mắt đen tối không rõ: “Anh … khiến em nhớ tới một người sao? Là như thế này sao?”
Chu Tráng Tráng gật đầu.
“Tên đó làm tổn thương em sao?” Tả Nhất đoán.
Chu Tráng Tráng lắc đầu: “Là tôi làm tổn thương anh ấy.”
Tả Nhất không tin: “Con người luôn luôn ích kỷ. Em chỉ nhớ rõ một người khi tổn thương em thôi.”
“Có lẽ đi.” Chu Tráng Tráng hít hít cái mũi, gượng dậy tinh thần: “Tả Nhất, anh có rất nhiều điểm giống anh ấy, cho nên tôi không thể quen anh, bởi vì như vậy tôi sẽ không biết rõ chính mình rốt cuộc là thích anh, hay
là hoài niệm anh ấy. Tôi nghĩ, anh tuyệt đối sẽ không muốn bản thân mình trở thành thế thân đâu.”
Nói xong,
Chu Tráng Tráng đẩy Tả Nhất đang giật mình đứng ngây ra, bước từng bước
xuống thang lầu, phía sau là yên lặng vô tận.
Ngay lúc nàng
chuyển khúc quẹo, khi tầm mắt không thể nào chạm đến Tả Nhất, hắn từ
trong yên lặng lên tiếng: “Hoài niệm có tội sao?”
Như là tự nói với bản thân mình.
Chu Tráng Tráng không có hứng thú trả lời, trấn định đi xuống lầu.
Bên ngoài, ánh nắng tươi rực rỡ chói mắt, Chu Tráng Tráng híp con ngươi
lại, nhìn về phía mặt trời, trong lòng nhưng lại một mảng ẩm ướt, không
thể ra hoa.
Sau khi rời bỏ công việc, Chu Tráng Tráng vốn định đưa Hải Nhĩ đi đây đó du ngoạn, nhưng chân Hải Nhĩ vẫn chưa lành nên phần lớn thời gian cũng chỉ có thể ở trong nhà.
Ba mẹ Tráng Tráng vì