
hắn vẫn cố ý ôm lấy ta, ta nhẹ nhàng tiến lại, hưởng thụ sự ôn nhu quen thuộc này. Tay hắn đặt sau lưng ta từ từ trượt xuống, trấn an sự khủng hoảng của ta.
“Diên Nhi, thực xin lỗi.”
“Chàng còn biết giải thích thì tốt rồi, về sau không được tự ý làm như vậy nữa, đợi chàng dưỡng thương xong, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi cái nơi quỷ quái xui xẻo này, biết không?” Quanh mũi ta tràn ngập mùi máu, nhưng trong tim lại đang trào ra cảm giác chua xót đau khổ.
“Được…”
Lại là một trận ho khan, kịch liệt hơn trước nhiều, ta lo lắng muốn nhìn thân thể hắn, nhưng hắn vẫn chặt chẽ ôm ta vào ngực, lòng ta vẫn là lo lắng, đứng lên xem xét hắn, lại phát hiện miệng vết thương kia vẫn đang chảy máu không ngừng, mà sắc mặt Dạ Trạch Vũ cũng càng ngày càng tái nhợt, thậm chí có thể nói là một mảnh xanh trắng.
Ta nhất thời hoảng hốt, đau lòng nâng tay hắn lên áp vào mặt mình “Chàng cảm thấy thế nào? Hoàn hảo sao? Chàng cố gắng kiên trì một chút thôi, An Thần rất nhanh sẽ trở lại, biết không…”
Dạ Trạch Vũ vẫn thản nhiên, con ngươi thâm thúy bình tĩnh nhìn ta, tình cảm trong đáy mắt cùng quyến luyến thật sâu khắc vào tim ta. Ta chậm rãi cúi xuống gần tai hắn, nói “Dạ, ta yêu chàng, ta yêu chàng, ta yêu chàng…”
Dạ Trạch Vũ lại một lần nữa ôm ta vào lồng ngực, lặng im yếu ớt nghe lời bộc lộ của ta, tuy rằng ta không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng mà ta có thể cảm giác được quanh người hắn đang tản mát sự sung sướng.
An Ninh đứng một bên thút thít, sau lưng ta cứng đờ. Bàn tay vốn khoát sau lưng ta đang mất trọng lực dần dần trượt xuống, cố dơ lên một vài lần, rồi rơi xuống bên cạnh người ta, không bao giờ dậy nữa.
Ta nghẹn ngào, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Dạ Trạch Vũ, lại chỉ chống lại một đôi mắt không hề tức giận, như nước tù đọng, chỉ có bóng dáng của ta lẳng lặng chảy xuôi bên trong.
Ta nâng tay lên, chần chờ hướng đến hơi thở của hắn, nhất thời ngã nhào xuống đất, có tiếng kim loại lách cách rơi xuống đất, Mặc Duy ở phía sau rút lui hai bước, ngơ ngác nhìn Dạ Trạch Vũ. Dường như An Ninh cũng hiểu được, nàng nghẹn ngào kêu lên “Gia” rồi bùm một tiếng quỳ gối xuống.
Tiểu Dương: Mình nghĩ có lẽ đọc truyện thì không thấy thương tâm lắm đâu, nhưng không hiểu sao mình vừa đọc vừa gõ mà nước mắt cứ chảy ra!!! Hu hu!—- Là do mình dễ khóc hay thật sự chương này nó đau lòng??? Chắc là cả hai rồi! =((
Ta yên lặng nhìn Dạ Trạch Vũ đang nằm trên giường, vào giây phút hắn chết đi đó toàn bộ trái tim ta như đã bị đào ra, ta như bị treo lơ lửng giữa không trung, không có chỗ nào có thể dựa vào, phù phiếm dường như là đang nằm mơ, nhưng từng trận đau nhức trong ngực kia làm cho ta không thể không đối mặt với sự thật hắn đã chết rồi. Tuy rằng cho đến bây giờ ta vẫn không thể tin được, hắn thật sự đã rời ta mà đi, ta vẫn luôn nghĩ hai người chúng ta có thể tiếp tục sinh một tiểu quỷ xinh đẹp giống hắn, chỉ có điều không cần một tên tiểu sắc quỷ trọng sắc khinh mẹ giống Thừa Ngạo, thậm chí ở thật lâu thật lâu về sau ta còn có thể nghiên cứu xem hắn già đi có còn đẹp nữa không, cũng có thể mỗi ngày nhàn nhã đến vô sự, thay Dạ Trạch Vũ đếm nếp nhăn trên mặt. Tuy nhiên, tất cả mọi chuyện ban đầu đều rất tốt, sáng hôm qua hắn vẫn còn mặt lạnh mà giáo huấn mình, buổi tối lại giống như đứa nhỏ quấn quít lấy mình không buông, nhưng hôm nay lại giống một khối thi thể không hề tức giận, lạnh như băng nằm ở đó không hề nhúc nhích, sẽ không trừng mắt với mình, lại càng không thể ôn nhu với mình nữa.
Ban đầu vốn tưởng rằng mình có thể khóc đến chết đi sống lại, nhưng mà một giọt nước mắt ta cũng không chảy xuống nữa.
Chỉ là khi Mặc Duy nhẹ nhàng đặt tay lên vai ta…
***
Mặc Duy đến gần ta, bên tai ta một mảnh yên tĩnh, không nghe thấy hắn nói cái gì, chỉ là khi hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai ta, ngạo mạn chậm rãi ngoái đầu lại nhìn hắn, lại cảm thấy hắn xa lạ làm cho ta không thể nhận biết được. Nhưng mà trên người hắn vẩy ra vết máu lại rõ ràng nói cho ta biết, là hắn, là hắn đoạt đi sự sống của Dạ Trạch Vũ, phá hủy hạnh phúc thuộc về ta.
Ta thong thả đứng dậy, nhặt bảo kiếm trên thân loang lổ vết máu lên, chớp mắt, thân kiếm đã đâm vào Mặc Duy trong ánh mắt bi thương khó có thể tin của hắn, mặt ta không chút thay đổi nhìn hắn, chậm rãi rút kiếm ra. Hắn lảo đảo lùi lại mấy bước, vẫn khiếp sợ như trước ngóng nhìn ta.
“Nếu huynh không phải ca ca của ta, một nhát kiếm này ta sẽ không nương tay.”
Nếu nói Mặc Duy không có một chút hận ý, đó là gạt người. Có lẽ từ khi ta tiến vào thân thể Quan Hiểu Diên đã bắt đầu, nhất định ta sẽ đối đãi với hắn như ca ca thật sự của mình, không chỉ là vì trời sinh huyết thống cho phép, mà cũng bởi sự quan tâm và yêu thương từ khi cùng hắn gặp gỡ quen biết tới nay.
***
Cửa lạp một tiếng bị đẩy ra, “Phu nhân, ta đã để đại phu chữa thương cho Mặc Duy, đại phu nói hắn chỉ bị thương ngoài da, không có việc gì, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là được.” Từ khi biết được tin dữ của Dạ Trạch Vũ, hán tử phương bắc như An Thần này cũng không nhịn được đỏ mắt, tuy rằng ta ngăn cản hắn giết Mặc Duy báo thù, nhưng hắn c