
ũng bỏ đi cách gọi đối với Mặc Duy, dù sao hắn cũng là người đã theo Dạ Trạch Vũ rất nhiều năm.
Ta không có quay đầu, thật lâu mới nói “An Thần, gọi An Ninh vào đây, ta có việc muốn nói với hai người.” Ta vẫn nhìn thân mình càng ngày càng lạnh như băng của Dạ Trạch Vũ, trong lòng cũng âm thầm lên kế hoạch.
Khi An Thần và An Ninh song song đứng phía sau ta, ta kéo bàn tay thon dài của Dạ Trạch Vũ, vuốt ve thật lâu “Ta muốn cầu các ngươi hai việc.”
“Phu nhân… Ngài… Có chuyện gì cứ trực tiếp phân phó là được rồi.” Giọng nói của An Ninh vẫn nghẹn ngào như cũ khiến cho người ta bi thương.
Ta nhẹ nhàng vén tóc mai của Dạ Trạch Vũ sang một bên, nhẹ giọng nói “An Thần, ta biết ngươi hận Mặc Duy, nhưng…” Ta tạm dừng một lát, áp chế từng trận chua xót từ đáy lòng, “Nhưng hắn dù sao cũng là ca ca của ta, có thể nể mặt ta hay không, hộ tống hắn đến một nơi an toàn, bảo vệ hắn thật tốt, chăm sóc hắn, chờ sóng yên gió lặng, rồi trở về?”
An Thần không nói gì, ta chợt im lặng đứng lên bước đến trước mặt hắn, vừa muốn quỳ xuống, hắn lại đỡ lấy ta “Phu nhân đừng như vậy, ta đáp ứng cũng được.” Ta cảm kích nhìn hắn “Cám ơn ngươi.”
Việc này, ta cũng chẳng trách Mặc Duy, chỉ có thể nói là ý trời, đây đều là món nợ cần trả. Nhớ rõ trước kia từng nghe qua một câu, trên thế giới chỉ có một thứ có thể vượt qua thời gian và không gian, vượt qua sinh tử, đó là tình yêu.
Ta tin tưởng, tình yêu của ta và Dạ Trạch Vũ đã vượt qua thời gian và không gian, cũng sẽ không sợ hãi sinh tử.
Ta cầm tay An Thần, “Vậy bây giờ xuất phát đi, mang theo cả đại phu kia, mọi việc đều nhờ ngươi.”
An Thần trịnh trọng gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài, ta gọi với theo hắn “Bảo trọng, mấy năm nay, ta thay mặt gia cám ơn ngươi .”
An Thần không nói gì, chỉ tạm ngừng một lát rồi tiếp tục đi ra ngoài.
Ta chuyển hướng nhìn An Ninh, “An Ninh, ta cũng muốn cầu ngươi một việc.”
“Phu nhân mời phân phó.”
“Dạ đã chết, khẳng định nơi này sẽ nổi lên phong ba rất lớn, ta không muốn Thừa Ngạo phải đối mặt chuyện này, ta muốn nhờ ngươi giúp ra đưa nó đến chỗ bà nội nó, ta nghĩ Đức phi nương nương có thể bảo hộ nó không phải chịu những lời đồn đãi nhảm nhí mà thương tổn. Cho nên…”
An Ninh yên lặng nhìn ta, hồi lâu mới nói “Nô tỳ hiểu được, nô tỳ có thể đưa thiếu gia bình yên đến trước mặt Đức phi nương nương.”
Ta kéo nàng ngồi xuống một bên “Không, ta nói là, nhờ ngươi ở bên cạnh Thừa Ngạo, chăm sóc nó, bảo vệ nó, cả đời.”
An Ninh có chút kinh ngạc, “Phu nhân, vậy còn ngài…”
Ta quay đầu nhìn Dạ Trạch Vũ, “Ta ở lại cùng chàng.”
“Phu nhân…”
Ta bình tĩnh nhìn nàng “Ta đem Thừa Ngạo giao cho ngươi, có thể chứ?”
An Ninh thấy ta kiên trì, tất nhiên cũng thật mạnh gật đầu đáp ứng. Ta xoay người đến bên bàn, suy tư một lát, đề bút viết “Thừa Ngạo, không cần oán mẹ, cũng không cần oán bác, lại càng không thể oán cha con, chúng ta đều so với con tưởng tượng càng yêu con, chúng ta đều hy vọng con là đứa nhỏ hạnh phúc nhất.”
Ta đem lá thư cất vào phong thư, giao cho An Ninh, “Thừa dịp nó còn đang ngủ, chạy nhanh xuất phát đi.”
An Ninh lẳng lặng ngóng nhìn ta hồi lâu, hốc mắt hồng hồng như con thỏ “Phu nhân, bảo trọng, nô tỳ nhất định có thể trở về .”
Ta gật gật đầu, đáy lòng không nhịn được mà chua sót, nhìn nàng cẩn thận từng bước rời khỏi tầm mắt ta.
Ta quay người, ngồi lại bên người Dạ Trạch Vũ, chậm rãi ghé vào ngực hắn “Rốt cục chỉ còn lại hai chúng ta. Có thể hưởng thụ thế giới của riêng hai người chúng ta.”
“Dạ, chàng khẳng định là đang cười ta đúng không? Ngay cả con cuối cùng ta cũng không dám gặp.”
“Ta biết chàng khẳng định đang cười ta, nhưng mà, ta làm sao dám đi gặp nó, ta sợ thấy nó rồi ta sẽ không thể buông tay để nó rời đi, ta thừa nhận ta thực yếu đuối, cho nên chàng không được tiếp tục cười ta nữa, biết không?”
“Dạ, một mình chàng lặng lẽ đi trên đường, có cô đơn không? Ta biết chàng sẽ không sợ hãi, nhưng mà không có ta ở bên cạnh chàng, không phải chàng sẽ cảm thấy rất im lặng sao? Ta đến với chàng, được không? Có ta cùng chàng, chúng ta lại có thể tiếp tục vui vẻ, tiếp tục hạnh phúc…”
Thống khổ cùng vui sướng đan vào nhau, bi thương cùng bất đắc dĩ trong cuộc sống vẽ lên vết thương, hạnh phúc luôn lặng lẽ trốn đi giữa một khe hở nào đó. Người chấp nhận số phận sẽ thống khổ, người đầu hàng sẽ tuyệt vọng, chỉ có người kiên trì đến cùng mới có cơ hội nhìn thấy cánh chim xanh hạnh phúc.
Cho dù kết quả cuối cùng của chúng ta là thế nào, ta vẫn nghĩ rằng trong cuộc sống này, ta đã nhìn thấy cánh chim xanh hạnh phúc…
Tiểu Dương: Ah ah ah ~~~ Sao mũi mình vẫn cay thế này??? Sao má mình vẫn ướt chứ??? *lau lau* *xụt xịt*
Khi ta tỉnh lại, phát hiện ra ba thước [1'> dải lụa trắng kia cũng không làm ta chết đi, mà hóa ra lại đưa ta trở lại thời không kia, thế kỷ 21 hiện đại, trong phòng của ta.
[1'> ba thước = 3*37,1475=111,4425 cm
Yên lặng nhìn cha đang ngồi bên giường, ánh mắt lo lắng, đau xót lại tràn ngập lòng ta, nước mắt ào ào chảy xuống, mất đi sở hữu bi thống, không thể không còn ủy khuất, đột nhiên tất