
Tục ngữ nói, bốn chuyện thảm nhất đời người là…
Nắng hạn gặp mưa rào, vài giọt;
Gặp bạn nơi đất khách, mượn tiền;
Đêm động phòng hoa chúc, không “lên”;
Lúc bảng vàng đề danh, trùng tên;
Đối với Giang Văn Khê mà nói, chắc còn phải chuyện thảm thứ năm nữa:
Được cấp trên khen thưởng, mắc bẫy?!
Giày cao gót gõ mạnh trên bậc thang bằng đá mài, phát ra âm thanh “cộp cộp”, khiến Giang Văn Khê chỉ hận một nỗi không mọc ngay đôi cánh để bay thẳng lên phòng Tài vụ ở lầu bốn. Tim cô sắp nhảy lên tận cổ họng rồi, chuyện này không phải là thật, nhất định
không phải là thật!
Cuối cùng đã đến, cô đẩy mạnh cánh cửa chống trộm dày và nặng ra – đối với cô nó lại là cánh cửa sinh tử.
“Rầm” một tiếng, kinh động đến tất cả mọi người trong phòng Tài vụ.
Khi nghe thấy tiếng cửa bị đẩy mạnh, ánh mắt mọi người đều hướng về phía cô.
Mắt trợn trừng, thở hổn hển, cô lao đến trước bàn kế toán trưởng: “Trưởng phòng Mã, tôi chỉ còn ba ngày nữa là…”.
Cô chưa nói dứt câu, trưởng phòng Mã đã
đưa tay ra hiệu cắt ngang lời cô: “Tiểu Giang, chuyện này chúng tôi cũng bó tay, hợp đồng thuê nơi đây của siêu thị đã đáo hạn, mảnh đất này đã
có người đấu thầu giành quyền chuyển sang kinh doanh ăn uống rồi, chuyện này chúng tôi không thể quyết định gì được”.
Nhíu chặt mày, Giang Văn Khê mím chặt môi, run rẩy lên tiếng: “Nhưng, chỉ còn ba ngày nữa thôi là tôi hết thời gian thử việc”.
“Đúng, chỉ còn ba ngày, nhưng tôi biết,
phòng Nhân sự biết thì có ích gì? Bên Giang Hàng chỉ nhìn hợp đồng, đừng nói là thiếu đến ba ngày, cho dù chỉ thiếu một ngày thôi, không có hợp
đồng làm nhân viên chính thức thì có nghĩa là cô vẫn còn trong thời gian thử việc. Bây giờ khủng hoảng kinh tế, Giang Hàng chịu giữ lại nhân
viên chính thức thì bọn tôi, đám nhân viên được gọi là chính thức này,
cũng đã phải dập đầu thắp nhang rồi.” Vốn dĩ giọng trưởng phòng Mã rất
cứng cỏi, nhưng khi thấy dáng vẻ đáng thương của Giang Văn Khê, bỗng
không nhẫn tâm đả kích cô, dịu giọng lại: “Tiểu Giang, cô làm việc ở
quầy thu ngân rất tốt, tôi đã làm thủ tục nhận cô làm nhân viên chính
thức trước rồi, nhưng cấp trên cứ để đó không phê chuẩn thì chỉ có thể
nói là số của cô quá…”.
“Quá bi thảm… Tôi biết”, Giang Văn Khê cắn môi, nói tiếp những lời trưởng phòng Mã ngập ngừng ngại không dám nói.
Trưởng phòng Mã thở dài luyến tiếc: “Tiểu Giang, đến phòng Nhân sự làm thủ tục đi, nhận tiền lương rồi sớm tìm công việc khác”.
Không biết Giang Văn Khê đã ra khỏi cánh
cửa sinh tử của phòng Tài vụ thế nào nữa, vẻ mặt cô như sắp khóc, dựa
vào tường ngoài hành lang, nhắm nghiền mắt lại.
Mỗi ngày, cô đều dậy sớm hơn cả gà, ăn ít hơn cả heo, làm nhiều hơn cả trâu, ngủ muộn hơn cả chó, trong dịp lễ
Quốc Khánh còn làm việc thừa sống thiếu chết trọn sáu ngày, khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, kết quả là vừa nghỉ xong đi làm lại, đã nhận
được thông báo thu dọn đồ đạc cuốn gói đi về.
Tốt nghiệp mấy tháng rồi, không biết cô
đã bị thất nghiệp bao nhiêu lần, nếu thêm nửa năm cuối cùng của năm cuối đại học, thì là n của n lần rồi.
Trong trường đại học, cô học chuyên ngành Kế toán, một lòng muốn tốt nghiệp xong có thể làm kế toán trưởng, thi
CPA, sau đó thuận lợi vào phòng Kế toán làm việc, rồi tìm một người đàn
ông tốt để lấy, như thế cả đời cô không lo buồn khổ nữa. Sau khi ra khỏi cánh cổng trường đại học, cô mới biết mình đã ngây thơ đến nhường nào.
Lúc chưa tốt nghiệp, những công ty tuyển
dụng kia mới liếc qua hồ sơ xin việc của cô đã ném sang một bên, mũi
hếch lên trời nói với cô rằng không nhận sinh viên chưa tốt nghiệp. Về
sau tốt nghiệp rồi, hồ sơ cá nhân vẫn bị ném sang bên, những người đó
vẫn hếch mũi lên trời bảo rằng không nhận thực tập cũng không nhận người chưa có kinh nghiệm trong nghề. Cuối cùng bị ép quá, cô làm dữ, liều
mạng xông vào công ty người ta để phỏng vấn, vì nếu cô không làm thế thì phải về nhà ngày ngày ăn mì tôm, kết quả là lần ấy tổn thương sâu sắc,
bị bảo vệ người ta xem là kẻ tâm thần rồi đá ra ngoài.
Cuối cùng thực tế tàn khốc mách bảo cô
rằng, một công việc tốt bằng với năng lực và vận may cộng thêm mối quan
hệ, tỉ lệ 1:2:7. Tục ngữ nói đúng, học giỏi Toán, Lý, Hóa cũng chẳng
bằng có một ông bố tốt. Đáng thương cho người côi cút một mình như cô,
bố mẹ mất sớm, ngay cả người cậu chăm sóc cô cũng anh dũng hy sinh vì
nhiệm vụ lúc cô vừa lên đại học.
Không biết đụng phải tường bao nhiêu
lượt, bẽ mặt bao nhiêu lần, cô mới được nhận vào làm một công việc không liên quan tí gì đến kế toán. Cô đã từng làm nhân viên bán bảo hiểm, mùa hè nóng nực, mỗi buổi sáng phải đứng ở cổng công ty làm một cái đài
phát thanh rất kỳ cục, ra rả kêu gào các câu khẩu hiệu mời chào “Nét
xuân vừa hiện, giành nhau thăm viếng”… kết quả, lúc cô đến gặp khách
hàng đầu tiên, vì say nắng mà ngất xỉu ngay trước cổng công ty người ta
theo đúng kiểu “nét xuân vừa hiện”. Cô từng bán mỹ phẩm Mary Kay, cảnh
tượng gọi nhau lung tung là “mẹ” với “con gái” ở phiên họp thường kỳ
khiến cô bàng hoàng suốt cả tuần cũng c