
luôn giữ nụ cười trên môi và là một cảnh sát của
nhân dân.
Cô bỗng nhớ đến ông cậu lúc sinh thời của cô cũng là một cảnh sát.
Có lẽ vì là cảnh sát nên bất giác cô liếc nhìn và quan tâm đến Cố Đình Hòa nhiều hơn, mày rậm mắt to, cho người
ta một cảm giác đẹp trai phóng khoáng, đôi môi anh không mỏng cũng không dày, như thể trời sinh ra đã hợp với nụ cười.
Lại nhìn Cố Đình Hòa, anh cũng đang mỉm
cười nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau khiến cô bỗng thấy hồi hộp, vội vàng cụp mắt xuống, cầm ly nước trước mặt lên uống một ngụm, nhưng không ngờ bị
vị cay của rượu làm cho ho sặc sụa.
Tình huống đó bị Lý Nghiên trông thấy,
đùa cợt: “Muốn ngắm trai đẹp thì cứ quang minh chính đại mà ngắm, lén
lén lút lút làm gì?”.
Giang Văn Khê thò tay nhéo vào eo Lý Nghiên, bắt cô nàng ngậm miệng lại.
Lý Nghiên lại khoác vai cô, cười nói với
Cố Đình Hòa: “Tiểu Cố, ông cậu của Khê Khê nhà bọn này là cảnh sát hình
sự đã từng lập rất nhiều chiến công đó, cô nàng này ấy à, từ nhỏ thấy
những chú cảnh sát anh dũng là không đi đứng gì nổi, anh đừng thấy lạ
nhé”.
Nhướn môi, Cố Đình Hòa nhìn chăm chú
Giang Văn Khê: “Những vụ án trước đây được Cảnh sát trưởng Giang Vĩnh
Minh phá, tôi đã nghe rất nhiều”.
Giang Văn Khê sửng sốt ngẩng đầu lên, đờ đẫn nhìn Cố Đình Hòa: “Anh quen cậu tôi à?”.
Cố Đình Hòa hớp một ngụm rượu, nói với vẻ tiếc nuối: “Nếu mấy năm trước Cảnh sát trưởng Giang không hy sinh vì
nhiệm vụ, tôi đã có thể theo chú ấy, học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm
rồi”.
“Ồ…” Giang Văn Khê đáp lại, nhớ đến cậu mà không khỏi cảm thấy buồn bã.
Lý Nghiên trời sinh đã rất nhạy cảm, biết Giang Văn Khê lại bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh nên choàng vai cô, ra sức bán cô cho hai chàng trai độc thân kia, nói cô là một cô gái ngoan
ngoãn hiền lành hay e thẹn lại sống nội tâm, khiến mọi người cứ cười
vang không ngừng.
Từ đầu đến cuối, Giang Văn Khê chỉ phối
hợp bằng cách ngồi đó cười ngô nghê, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cô bạn
thân. Cô rất khâm phục Lý Nghiên, cũng là người như nhau nhưng Lý Nghiên xinh đẹp, trong công ty giao thiệp rộng, thành tích tốt, được lãnh đạo
xem trọng, đổi lại là cô… có lẽ đã bị quét ra khỏi cửa từ lâu rồi.
Điểm hấp dẫn nhất của K.O chính là mười một giờ mỗi tối sẽ tiến hành cuộc thi KOF[2'>, vị khách của hai bàn rút được thăm số sẽ tự chọn hai người khác để tham gia thi đấu, bàn thắng cuộc sẽ được miễn phí toàn bộ trong đêm đó. Vì
thế mỗi tối cứ mười một giờ là giờ phút náo nhiệt nhất của K.O.
May mắn là, bàn số mười sáu của Giang Văn Khê được rút trúng, Tống Tân Thần và Cố Đình Hòa bị đẩy ra PK[3'> với bàn số bảy, Lý Nghiên hét lên, kéo Hùng Diệc Vĩ lên trợ giúp, để lại Giang Văn Khê không muốn đi nên ở lại một mình.
Giang Văn Khê trước nay vốn điềm tĩnh,
không nói nhiều, không sành sỏi những chuyện ăn chơi, nhìn những nhân
vật hoạt hình đang đánh nhau trên màn hình rất to trước mặt mà không rõ
là ai với ai. Cô có chút lạc lõng không hứng thú, nghe những người có
mặt nhìn màn hình mà gào thét gọi trợ giúp, cô mỗi lúc một trở nên cay
đắng đau khổ.
Ở đây, những người đang la hét với màn
hình kia chắc đều có một công việc tốt đẹp, sẽ không giống kẻ thất
nghiệp đen đủi là cô. Cô đã mệt mỏi lắm rồi khi phải đi tới đi lui giữa
những nơi tuyển dụng, không chỉ không tìm thấy công việc mình yêu thích, mà ngay cả một công việc để có cơm ăn cô cũng không giữ nổi, giấc mơ
tươi đẹp thời đi học đã bị hiện thực đả kích đến không ngờ.
Vén những sợi tóc xõa xuống trước trán, cô run run cầm ly Four Season, đưa lên môi, uống cạn…
“Khê Khê, Tống Tân Thần rất giỏi đấy nhé, đã thắng khách ở bàn số bảy rồi, tối nay chúng ta muốn ăn uống thế nào
cũng được.” Lý Nghiên hứng chí lao về chỗ ngồi, nhưng lại thấy Giang Văn Khê cầm ly rượu ngồi đờ đẫn ở đó, mới chú ý trên bàn đều là mấy chiếc
ly rỗng không, cô giật lấy ly rượu trong tay Văn Khê, “Trời ơi, cậu muốn chết hả, cậu có biết đã uống mấy ly Four Season rồi không?”.
Đau đầu quá, bên tai cứ văng vẳng tiếng
gầm của sư tử Hà Đông Lý Nghiên, ồn ào thật, Giang Văn Khê lắc lắc đầu,
ngước đôi mắt mơ màng vì say nhìn Lý Nghiên rồi cười ngờ nghệch: “Rượu
ngon lắm, lấy giúp tớ một ly nữa đi”.
Lý Nghiên chống nạnh, trừng mắt nhìn cô: “Lấy cái đầu cậu”.
Cố Đình Hòa ho khẽ: “Lý Nghiên, cô Giang có lẽ uống say rồi, hay là đưa cô ấy về trước đi”.
Hùng Diệc Vĩ và Tống Tân Thần gật gù, quyết định để Hùng Diệc Vĩ lái xe đưa Giang Văn Khê về trước.
Trong đôi mắt mơ màng lấp lánh nụ cười
của Giang Văn Khê, vẻ ảm đạm che giấu trong đó khiến Lý Nghiên bỗng thấy tim thắt lại, dường như chỉ một tích tắc nữa thôi, cô ấy có thể khóc
bất cứ lúc nào. Cô nàng này hôm qua còn bình thường mà? Hôm nay sao thế
này? Lý Nghiên cau mày, dịu giọng lại: “Haizzz, biết sớm thế đã không để cậu ở lại một mình, do tớ cả thôi. Đi, chúng ta về nhà”.
“Tớ không muốn về, tớ muốn uống nữa”, Giang Văn Khê chậm rãi đứng dậy, vẫy tay với nhân viên phục vụ gần đó.
“Được được, tớ về nhà uống với cậu.” Lý
Nghiên kịp thời đỡ lấy cơ thể muốn rũ xuống của Giang Văn Khê, dỗ dành
cô, quay lại xin lỗi C