
thảm bấy nhiêu, chỉ mong Tổng giám đốc Lạc đây có thể
cho bạn cô thêm một cơ hội.
Nhưng mặc cho Lý Nghiên “phun châu nhả
ngọc” nước bọt văng khắp phòng, Lạc Thiên ngồi đối diện, vẫn không hề
chớp mắt lấy một cái.
Thực là bó tay, Lý Nghiên đành quay sang cầu cứu cô gái xinh đẹp cũng đang hút thuốc bên cạnh.
Tăng Tử Kiều nhận được tín hiệu cầu cứu,
bất giác cười lớn rồi búng nhẹ tàn thuốc, quay sang nhìn Lạc Thiên vẻ
mặt đầy giận dữ: “Đúng rồi, bộ quần áo ban nãy của anh em đã nhờ người
vứt đi, còn bộ anh đang mặc trên người, hóa đơn đã đặt trên bàn làm việc của anh”.
Nhướng mày, Lạc Thiên nghi ngờ nhìn Tăng
Tử Kiều, cô chưa bao giờ là người nhiều chuyện, ngoài lúc đối xử với ông chồng ra, lời này của cô rõ là ý tại ngôn ngoại.
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang cười kia, Lý Nghiên nhận được ám hiệu liền lên tiếng: “Tổng giám đốc Lạc, về
chuyện bạn tôi… thất lễ với anh, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi anh. Anh đại nhân đại lượng, có thể nào cho bạn tôi thêm một cơ hội không? Công việc này đối với cô ấy thật sự rất quan trọng”.
Lạc Thiên vẫn lặng lẽ hút thuốc, không trả lời.
“Tổng giám đốc Lạc, về bộ quần áo đó, tôi biết chắc chắn là không rẻ, nếu anh đòi bạn tôi bồi thường thì nói
thật, với tần suất thất nghiệp của cô ấy, tôi nghĩ tiền mua bộ quần áo
đó chắc trong vòng hai năm cô ấy chưa chắc đã đền được.” Nhìn Giang Văn
Khê, Lý Nghiên quyết định làm liều, cho dù có bị sét đánh thì cô nàng
này cũng không tỉnh nổi, thôi thì nói xấu phải nói đến cùng, “Tổng giám
đốc Lạc, Giang Hàng mua lại mảnh đất vốn là siêu thị ấy để kinh doanh
khách sạn. Anh nhìn Khê Khê của chúng tôi, tướng mạo, dáng người đều ổn, chỉ tiếc là cao chưa được một mét sáu tám, làm tiếp tân chắc không đủ
chiều cao, nhưng khách sạn chắc luôn tuyển những bà cô bà dì rửa bát lau bàn… chứ, so với những bà cô suốt ngày bàn tán chuyện gia đình thế này
thế nọ, Khê Khê nhà chúng tôi chắc chắn là một ứng cử viên sáng giá, anh bảo cô ấy sang đông, cô ấy tuyệt đối không sang tây, anh bảo cô ấy
đứng, cô ấy không dám ngồi, những điều nên nói, không nên nói, cô ấy
tuyệt đối sẽ không nói linh tinh một chữ nào cả. Khê Khê của chúng tôi
một là biết nghe lời, hai là giỏi giang, ba là kín miệng, bốn cũng là
điểm quan trọng nhất, chính là rất rẻ…”.
Dập tắt điếu thuốc trong tay, Tăng Tử Kiều cuối cùng không nhịn nổi, phì cười: “Rất rẻ?”.
“Vâng! Siêu rẻ tiền!” Thấy đôi mắt đen
của Tổng giám đốc Lạc đã lấp lánh một thứ ánh sáng lạ kỳ, Lý Nghiên liền bật dậy, “Tổng giám đốc Lạc, nghĩ xem bộ quần áo này của anh rồi cũng
phải có người thanh toán hóa đơn chứ, không phải anh thì là Khê Khê của
chúng tôi. Xin anh hãy cho cô ấy cơ hội làm việc một lần nữa, anh có thể viện cớ là đền bù tổn thất quần áo, chỉ cần chịu sinh hoạt phí cho cô
ấy là được, như thế quần áo của anh cũng có người mua, cô ấy cũng không
cần ngày ngày ở nhà gặm sàn nhà, vừa để quý công ty tiết kiệm vốn thuê
nhân công, lại giải quyết một người thất nghiệp, giảm bớt gánh nặng cho
Đảng và nhân dân, cống hiến to lớn cho sự sáng tạo của quốc gia và hài
hòa xã hội. Một mũi tên trúng một tá chim, hà cớ gì mà không làm thử?”.
Tăng Tử Kiều dựa nghiêng một bên cứ bịt miệng cười suốt, cô chưa nghe thấy có ai “đề cử” bạn mình như thế bao giờ.
Lạc Thiên im lặng nãy giờ chỉ hơi nhếch
môi, cuối cùng ném ra một câu: “Ngày mai bảo cô ấy mang hồ sơ đến nộp ở
phòng Nhân sự lầu bốn của siêu thị đó”.
Lý Nghiên không ngừng gật đầu cúi lưng,
thầm giơ nắm tay thắng lợi trong bụng, cô đã thành công, xem như đã bán
cái tên vô tích sự Giang Văn Khê được rồi, hơn nữa còn chiêm ngưỡng được nụ cười tà ác đầy quyến rũ của anh đẹp trai tóc bạc này nữa, trong đầu
lập tức vọt ra hai câu thơ “đả dầu[1'>”: Bất dĩ phong tao kinh thiên hạ, tựu dĩ dâm đãng động thế nhân[2'>.
Giang Văn Khê xách chiếc bánh kem sinh
nhật vừa lấy từ cửa hàng bánh, xuyên qua hai con ngõ nhỏ để đến bậc tam
cấp trước cửa Tòa án nhân dân thành phố.
Hôm nay là sinh nhật bốn mươi tuổi của
cậu. Từ sáng sớm cô đã dậy và bắt đầu nhớ đến món bánh kem hoa quả đầy
cám dỗ, xin xỏ mẹ mãi, mẹ mới đồng ý cho cô đến cửa hàng lấy bánh. Mẹ
nói, cậu đang là nhân chứng cho bên nguyên cáo, sau khi làm chứng xong,
đợi tòa phán xử rồi mới có thể về nhà ăn cơm, cắt bánh kem sinh nhật.
Giang Văn Khê nhìn cầu thang gồm mười mấy bậc thật dài, dẫn thẳng lên cánh cửa to của Tòa án, vô cùng tò mò. Xách bánh kem, cô bước nhanh trèo lên những bậc thang cao cao đó.
Vừa vào sảnh lớn của Tòa án, cô nhìn thấy biểu tượng quốc huy và cán cân công lý trên tường, cảm nhận được bầu
không khí trang nghiêm của nơi này, cô bắt đầu thấy hơi sợ hãi. Bảo vệ
chặn cô lại, cô khoát khoát tay, vội vàng nói tên cậu, đồng thời ra hiệu cô chỉ ở đây đợi cậu ra. Bảo vệ nghe nói là cháu gái của Cảnh sát
trưởng Giang thì không ngăn cản nữa, còn bảo cô là Cảnh sát trưởng Giang đang xét xử vụ án ở tầng ba.
Đợi khoảng hai mươi phút, Giang Văn Khê không thấy cậu đâu, nhân lúc bảo vệ không chú ý, cô lén lút trèo lên tầng ba.
“… Tòa cho rằng, bị cáo XX đã không được
sự đồng ý