
cô đứng đờ ra trước khung cửa sổ như một bức tượng. Hồi lâu sau cơ thể cô cứng đơ ngã thẳng xuống giường, đưa tay che mặt, hổ thẹn đến nỗi chỉ mong tìm một cái lỗ
để chui vào.
Cô đã trách lầm anh chàng đẹp trai tóc bạc đó rồi.
Lý Nghiên nói cô như thể một con quỷ háu
đói háo sắc, trước mặt mọi người mà dám quấy rối anh đẹp trai tóc bạc.
Nhưng những chuyện kinh thiên động địa đó sao cô hoàn toàn không có ấn
tượng chút nào vậy?
Lần này đúng là trong họa có phúc, cô tốt số được vào làm việc trong tập đoàn Giang Hàng, nhất định là bố mẹ và
cậu đang hiển linh phù hộ đây mà.
Cô căng thẳng nhìn đồng hồ trên điện
thoại di động, đã tám giờ bốn mươi rồi, không thu xếp thì sẽ không kịp
mất. Cô hưng phấn sải những bước nhảy Valse vào phòng vệ sinh, bất cẩn
đâm sầm vào cửa. Sờ chỗ đau trên trán, cô cảm thấy đó là Thượng đế đang
nhắc nhở, cô lại có công việc rồi, chuyện này là thật!
Có câu, Thượng đế đóng một cánh cửa, nhất định sẽ mở cho bạn một cánh cửa khác. Câu này là chân lý với người
khác, còn với Giang Văn Khê, ngay cả một cánh cửa sổ mà Thượng đế còn
không để cho cô, huống hồ là một cánh cửa.
Nhìn miếng giẻ trong tay, Giang Văn Khê lặng lẽ cười đau khổ, cô biết ngay là Thượng đế sẽ không chăm sóc mình mà.
Cô ngây thơ tưởng rằng Quỷ Tóc Bạc kia là Jesus tái thế, thực ra hắn vốn chỉ là một tên tiểu nhân ti tiện lòng dạ hẹp hòi lại còn thù dai.
Thử việc ba tháng, mỗi tháng một ngàn tệ, đối với tiền lương thử việc cô vốn không trông mong có đột phá gì, điều khiến cô căm phẫn nhất là mỗi tháng phải trừ năm trăm tệ để trả cho bộ
quần áo mà đêm đó cô đã hủy diệt.
Thượng đế ơi, hai mảnh vải một đen một
trắng đó được may bằng vàng hay sao? Khác một chữ với Benz, áo sơ mi ấy
tốn những hơn ba ngàn tệ, chiếm hai chữ trong tên triết gia Marx, chiếc
quần tây ấy mất hơn bốn ngàn? Tại sao nhất định phải ném bộ quần áo đó
đi, đem giặt tẩy là được mà? Nếu chỉ đền phí giặt ủi, bây giờ cô có thể
móc ra trả ngay mà.
Người lắm tiền đúng là chỉ biết tạo nghiệt!
Đáng buồn hơn là, khi cô khóc lóc kể lể
với Lý Nghiên, cô nàng không những không an ủi mà còn nói rằng Giang
Hàng chịu thu nhận là cô đã may mắn chán rồi.
Cô thực sự không nghĩ ra, vốn xưa nay
tính tình mình luôn ôn hòa sao cô có thể uống say rồi trở thành tên
cuồng bạo lực như thế chứ.
Vị trí công việc mà cô đang đảm nhiệm nếu nói dễ nghe một chút là tiếp tân, nói khó nghe một chút là cô em sai
vặt trong văn phòng. So với làm nhân viên thu ngân trước kia thì hình
như cô càng thê thảm hơn.
Có câu nói: Sinh, dễ; sống, dễ; sinh sống không dễ.
Vì sinh tồn, cô chịu vậy!
Cô luôn an ủi chính mình: Giang Văn Khê,
biết bây giờ có bao nhiêu người thất nghiệp không? Mày có một công việc ô sin như bây giờ để làm thì nên biết đủ đi.
Cầm mảnh giẻ trong tay, cô lau chùi bóng loáng đồng hồ chấm công, còn một phút nữa là đến giờ vào làm, cô có thể thở phào rồi.
Trước kia làm ở siêu thị gần ba tháng,
còn bây giờ làm việc ở khu văn phòng lầu bốn được nửa tháng. Chỉ nửa
tháng này mà cô đã biết được, mỗi buổi sáng từ tám giờ hai mươi lăm phút đến tám giờ ba mươi phút, máy tổng rất có quy luật cứ vài giây lại reo
một lần. Lúc này, Dương Mẫn, cũng là tiếp tân, sẽ giành đi nghe máy
tổng. Điện thoại vừa cúp, cô liền nhìn thấy Dương Mẫn rút thẻ chấm công
của một đồng nghiệp nào đó nhét vào máy chấm công, “tít tít” một tiếng,
hoàn thành nhiệm vụ. Có lúc vào khoảng tám giờ hai mươi chín phút, Dương Mẫn sẽ cùng lúc rút ra mấy tấm thẻ, “tít tít tít tít” một tràng dài. Cô ngồi bên cạnh chỉ có thể chớp mắt nhìn, sửng sốt theo dõi mọi thứ.
Hôm nay Dương Mẫn đến muộn, cô mừng là
không ai gọi điện thoại để yêu cầu quẹt thẻ. Nói thực là, không phải cô
không thông cảm, mà là “Đức Phật qua sông, khó giữ mạng sống”, cô chỉ
mới đến nửa tháng, nếu bị phòng Nhân sự hoặc trưởng phòng bắt cô làm đại diện quẹt thẻ, hại cô lại mất việc thì cô chết đi cho xong.
Đang định đến nhà vệ sinh giặt giẻ lau
thì lúc ấy, tiếng chuông máy tổng đã vang lên. Giang Văn Khê thấy da đầu cứ tê dại, do dự một lúc rồi bất đắc dĩ quay lại, nghe điện thoại bằng
giọng ngọt đến phát ngán: “Xin chào!”.
Bên kia vẳng đến một giọng lạ: “Tiểu Dương, Triệu Bảo Thắng đây, giúp tôi quẹt thẻ!”.
Giang Văn Khê có vẻ kinh ngạc: “Tôi không phải Dương Mẫn, cô ấy chưa đến…”.
“Không phải Dương Mẫn? Cô là người mới đến phải không?”
“… Vâng”, Giang Văn Khê đáp khẽ.
Bên kia lại nói: “Tôi ở lầu dưới, cô giúp tôi quẹt thẻ đã, lát nữa tôi sẽ lên ngay”.
“Ồ…” Giang Văn Khê khó xử, nhìn những cái tên trên dãy thẻ chấm công, cô dè dặt hỏi, “Xin lỗi, liệu có thể lặp
lại họ tên của anh không? Và phòng nào nữa?”.
Bên kia im lặng mấy giây rồi sau đó vẳng
đến tiếng thở dồn dập do tức giận: “Sao cô làm tiếp tân được hả, ngay cả tên nhân viên trong công ty cũng không nhớ?”. Bên kia vừa nói dứt thì
máy chấm công đã vang lên điệu nhạc tuyệt diệu “For Elise”, người đó
cuống lên, “Phòng Xây dựng, Triệu Bảo Thắng”.
“Ồ, phòng Xây dựng, Triệu Bảo Thắng.”
Giang Văn Khê cầm ống nghe, ánh mắt vội vàng lướt qua hàng thẻ, “