
của nạn nhân, cưỡng bức nạn nhân phát sinh quan hệ nam nữ,
hành vi đó đã cấu thành tội hiếp dâm, Viện Kiểm sát Nhân dân Thành phố N rất rõ về vụ việc tố cáo này, chứng cứ đầy đủ, tội danh đã lập, chiếu
theo điều luật số 263 của Bộ luật hình sự của nước Cộng hòa dân chủ nhân dân Trung Hoa, phạm nhân hiếp dâm bị xử tù bốn năm…”
Giang Văn Khê đứng ở đầu cầu thang, từ xa đã nghe thấy kết quả phán xét vẳng ra từ phòng xử án phía trước.
Cô khi ấy mới mười bốn tuổi đã sớm có
khái niệm về hai chữ “hiếp dâm”, biết chuyện đó đối với phụ nữ sẽ tạo
thành những tổn thương cực kỳ lớn về tâm hồn và cả thể xác. Cô co chặt
nắm đấm, thầm nguyền rủa tên tội phạm hiếp dâm độc ác, xử bốn năm tù
thật quá lời cho hắn, phải phán tù chung thân mới đúng. Tương lai cô
nhất định sẽ giống cậu mình, sẽ là một cảnh sát nhân dân mang lại bình
yên cho mọi người.
Cửa phía trước mở ra, cô nhìn thấy hai vị cảnh sát kẹp một thanh niên khoảng hai mốt, hai hai tuổi bước ra. Người đó giãy giụa dữ dội, giọng đã khản cả đi, nhưng vẫn không ngừng gào
thét: “Tôi bị oan, tôi không phạm tội hiếp dâm! Tôi không làm! Tôi bị
oan! Tôi không phục! Tôi muốn kiện! Tôi không hiếp dâm…”.
Giang Văn Khê đờ đẫn nhìn tên tội phạm
hiếp dâm còn trẻ kia, vẻ mặt đầy sự phẫn nộ và căm hận, những đường nét
vốn rất đẹp trai trên gương mặt dưới ánh đèn lúc tỏ lúc mờ ngoài hành
lang đã trở nên vô cùng hung tợn, gian xảo.
Giang Văn Khê sợ khiếp vía, tay run lên
rồi buông ra, chỉ nghe “bẹt” một tiếng, bánh kem đã rơi xuống cầu thang. Cô vội vã định chạy lại nhặt hộp bánh lên nhưng rồi quên mất mình đang
đứng chắn ở lối đi ngay đầu cầu thang. Cô trượt chân, lúc suýt nữa lăn
xuống cầu thang thì cơ thể cảm thấy nhẹ bẫng, cô được bế lên kịp thời.
Là cậu.
“Tiểu Khê.”
“Cậu, bánh kem…”, tim Giang Văn Khê vẫn đập thình thịch, xót xa nhìn chiếc bánh đã nát.
Lúc này tên hiếp dâm trẻ tuổi kia đã bị
lôi xuống cầu thang, đạp qua hộp bánh kem, hắn ta quay lại trừng trừng
nhìn cậu Giang Vĩnh Minh của cô, căm phẫn gầm lên: “Giang Vĩnh Minh, tôi không hiếp dâm! Là ông bất lực, ông không xứng làm cảnh sát! Ông sẽ bị
báo ứng, Giang Vĩnh Minh, tôi nguyền rủa cả nhà ông sẽ chết rất thê
thảm…”.
Giang Vĩnh Minh ôm Giang Văn Khê đang run lẩy bẩy, vỗ nhẹ lên vai cô, nói: “Tiểu Khê, đừng sợ, có cậu đây…”.
“Tôi bị oan, tôi không hiếp dâm! Tôi không làm!!! Tôi bị oan! Tôi không phục! Tôi phải kiện! Tôi không hiếp dâm!!!”
“Giang Vĩnh Minh, tôi không hiếp dâm! Là
ông bất lực, ông không xứng làm cảnh sát! Ông sẽ bị báo ứng, Giang Vĩnh
Minh, tôi nguyền rủa cả nhà ông sẽ chết rất thê thảm…”
“Tôi không hiếp dâm…”
“Tôi không phạm tội hiếp dâm! Không…”
Đừng hét nữa, đừng hét nữa.
[1'> Thơ đả dầu (doggerel): Một thể thơ dân gian đầy tính châm biếm, tương
truyền có tên này là do nhà thơ tiêu biểu đời Đường – Trương Đả Dầu, đặt ra.
[2'> Không làm kinh động thiên hạ bằng hành động lả lơi ong bướm, chỉ dùng sự dâm đãng để làm động lòng người đời.
“A…”, Giang Văn Khê bịt tai, hét lên, ngồi bật dậy.
Giang Văn Khê thở hổn hển, mở mắt nhìn rõ xung quanh mới nhận ra mình vừa gặp ác mộng. Mười năm đã qua, cô vẫn
không quên được tiếng gào thét của gã thanh niên phạm tội hiếp dâm ở Tòa án năm nào. Hôm đó từ Tòa án về, hai tai cô không nghe thấy bất kỳ thứ
gì, để chữa trị thính lực, cô đã phải nghỉ học mất một năm.
Không bao lâu sau, cậu cô ly hôn, thím
đưa em họ đi Mỹ, rồi tai nạn xe xảy ra, cậu không còn nhìn thấy em họ
nữa. Sau khi em họ qua đời, cậu cô rất đau khổ nhưng vẫn luôn gắng gượng liều mạng làm việc.
Có lẽ ông trời đã thương cô, một lần lốp xe nổ, cô lại có thể nghe thấy âm thanh, nhưng con người cô đã hoàn toàn thay đổi.
Hai năm sau, cha mẹ cô cũng vì đi khảo
sát trên núi mà gặp núi lở rồi qua đời. Đến khi cô lên đại học chưa bao
lâu, cậu cô vì tai nạn xe khi đang làm nhiệm vụ, không thể cứu chữa cũng mất ngay tại đó.
Đúng như tên tội phạm kia đã nguyền rủa, người nhà họ Giang đều chết rất thê thảm.
Có lẽ một ngày nào đó, người tử vong tiếp theo sẽ là cô.
Lau mồ hôi đang rịn ra trên trán, cô cảm
thấy mồm miệng khô đắng liền xuống giường lấy nước, ngửa đầu uống cạn.
Đột nhiên cô nhớ đến tối qua hình như mình cùng với Lý Nghiên và cả ba
người đàn ông uống rượu ở quán bar, nhưng cô về nhà từ lúc nào sao cô
không nhớ gì cả.
Lúc này tiếng chuông di động réo vang, là Lý Nghiên gọi đến.
“Con ranh chết tiệt, mới ngủ dậy à?!”
“Haizzz, nằm mơ thấy ác mộng.”
“Đáng đời! Đúng rồi, chuẩn bị bằng tốt
nghiệp, chứng minh nhân dân, hồ sơ cá nhân của cậu, rồi nhanh chóng đến
nộp ở phòng Nhân sự tầng bốn của siêu thị cũ mà cậu làm việc ấy, nhớ ăn
mặc đẹp nhé.”
“Cậu nói gì?!”
Sau đó Lý Nghiên bô lô ba la nói một thôi một hồi, đại ý là tối qua cô đập vỡ chai rượu đòi đánh toác đầu Quỷ Tóc Bạc, lại còn xé áo anh ta như dã thú, ôm lấy rồi nôn một bãi lên người
anh ta, kết quả là Quỷ Tóc Bạc không những không trách tội cô mà còn lấy đức báo oán, cho cô cơ hội làm việc thêm một lần nữa, bảo cô mười giờ
đến tầng bốn siêu thị cũ để nộp hồ sơ…
Nghe điện thoại xong,