
ố Đình Hòa và Tống Tân Thần, “Xin lỗi, bình thường cô ấy không đụng đến giọt rượu nào mà hôm nay không biết sao lại uống
nhiều thế này, có lẽ là do lúc nãy chúng ta đã bỏ rơi cô ấy”.
Bước chân Giang Văn Khê loạng choạng nhưng cô không chịu để Lý Nghiên dìu.
Hùng Diệc Vĩ gật đầu với hai người bạn thân rồi theo sau hai cô gái.
Âm nhạc trong quán do tiếng ồn ban nãy
khi thi đấu đã chuyển sang những bài nhạc êm dịu, tiết tấu chậm rãi,
tiếng đàn piano thánh thót xen lẫn tiếng réo rắt của đàn cello, cả quán
bar chìm trong không khí mơ màng, lãng mạn.
Đứng khựng lại, Giang Văn Khê nhìn chằm chằm vào mấy cặp tình nhân đang khiêu vũ trong sàn nhảy.
Ánh đèn chiếu xuống mái tóc bạch kim, ánh sáng chói mắt trong tích tắc đâm thẳng vào đôi mắt Giang Văn Khê. Theo
tiếng nhạc, chủ nhân mái tóc bạch kim ấy xoay người lại, Giang Văn Khê
cuối cùng đã nhìn rõ gương mặt đó.
Hừ, ra là tên Quỷ Tóc Bạc đã hại cô thất nghiệp!
Chính anh ta, chính là anh ta, nếu không
vì anh ta thì cô sẽ không thảm đến nỗi biến thành kẻ thất nghiệp. Cô
phải đến đánh toác đầu cái tên chết tiệt kia, để hắn ta biết bọn tư bản
ác độc phải chịu hình phạt của nhân dân trong xã hội hài hòa này.
Tiện tay nhấc một chai rượu trên bàn bên
cạnh lên, Giang Văn Khê đập mạnh cho vỡ thành hai mảnh, “xoảng” một
tiếng làm kinh động những người khách ở bàn đó.
Phớt lờ mấy người ấy, Giang Văn Khê lảo đảo tiến về phía sàn nhảy.
Lý Nghiên đang định đuổi theo thì bị khách ở bàn đó kéo lại đòi phạt rượu.
Nụ cười trên khóe môi trong thoáng chốc
cứng đờ, Lạc Thiên buông bàn tay đang đỡ eo Tăng Tử Kiều, kéo cô ra sau
lưng mình, liếc nhìn nửa chai rượu không thể nào làm bị thương ngay cả
một sợi lông của anh đang dứ trước mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái
say khướt đang cầm chai rượu chĩa vào mình.
Khẽ khoát tay, anh ra hiệu cho thuộc hạ lui lại.
Tăng Tử Kiều mỉm cười đứng sau lưng anh,
giọng nhẹ nhàng đùa cợt: “Ai đó lúc nãy mới thề thốt không có người phụ
nữ nào cả, giờ chẳng phải là người ta tìm đến tận nơi rồi hay sao?”.
Một giọng nữ the thé vang lên phá vỡ tiếng nhạc êm ả trong quán bar: “Quỷ Tóc Bạc, trả công việc lại cho tôi!”.
Trong tích tắc, ánh mắt mọi người trong quán đều đổ dồn về phía sàn nhảy.
Vừa giải quyết xong chuyện chai rượu, Lý
Nghiên đã nghe thấy tiếng hét của Giang Văn Khê, quay sang thì thấy cô
nàng đang cầm chai rượu dứ thẳng vào mặt ông chủ của K.O.
Cô nàng mất mặt này lại thất nghiệp nữa
rồi?! Chẳng trách bình thường gan bé hơn chuột mà tự dưng lại đi chọc
giận ông chủ quán bar. Rõ ràng không biết uống rượu mà còn uống cocktail như thể là nước hoa quả, sớm biết như vậy thì sống chết gì cũng không
gọi cô nàng đến đây rồi.
“Khê Khê…” Lý Nghiên hoảng hốt gọi to,
kéo Hùng Diệc Vĩ chạy nhanh đến, mới được vài bước thì đã bị mấy vị bảo
vệ quán bar mặc đồng phục màu đen chặn lại.
Bên này Cố Đình Hòa và Tống Tân Thần đang uống rượu nghe tiếng, ngẩng đầu lên, thấy Giang Văn Khê đang cầm chai
rượu vỡ định đả thương người ta thì vội vàng đứng dậy.
Lạc Thiên cau mày, mím chặt môi, nhìn
chằm chằm cô gái gào thét đòi anh trả lại công việc, gân xanh trên trán
hằn lên. Những cô gái làm ầm ĩ vì quan hệ nam nữ rất nhiều, nhưng tìm
anh liều mạng để đòi việc thì cô là người đầu tiên. Chế độ nhân sự của
Giang Hàng có thể nói là hoàn thiện, bao năm nay không có chuyện người
đến gây sự vì bị đuổi việc bao giờ.
Cô gái này, lúc nãy gọi anh là gì? Quỷ Tóc Bạc?
Lạc Thiên ghét nhất là bị người khác lấy
mái tóc bạc của mình ra làm đề tài trò chuyện, cô gái này rõ ràng là
trước khi vào K.O đã không nghe ngóng xem Lạc Thiên anh là người thế
nào, không ai dám huênh hoang giơ chai rượu lên mắng anh là “Quỷ Tóc
Bạc” trước mặt anh như thế bao giờ.
Tốc độ cực nhanh, anh đoạt lấy chai rượu
vẫn còn nhỏ những giọt rượu xuống, tiện tay vứt vào trong quầy bar, lạnh lẽo nói: “Cho cô mười phút, biến ngay khỏi mắt tôi”.
Chai rượu trong tay bị cướp mất, lời nói
như ra lệnh của Quỷ Tóc Bạc tựa một chiếc nĩa sắc nhọn chọc thẳng vào ý
thức yếu ớt vì bị chất cồn xâm chiếm của Giang Văn Khê.
Nhìn hai tay trống trơn, cô ngẩng phắt
đầu lên lao bổ về phía anh, liều mạng túm lấy cổ áo sơ mi của anh, gào
thét: “Quỷ Tóc Bạc, anh là đồ khốn, trả lại chai rượu cho tôi, trả công
việc cho tôi, trả công việc cho tôi, trả công việc cho tôi…”.
Những vòng cung tao nhã bung lên giữa hai người, cúc áo ngực của Lạc Thiên bị Giang Văn Khê giằng kéo đã bung ra, để lộ vòm ngực màu nâu khỏe mạnh, rắn chắc.
Gân xanh trên trán hằn rõ, tuyên bố rằng
cơn giận cố kìm nén của Lạc Thiên sắp bùng nổ, anh túm lấy cổ tay cô gái điên đó, giận dữ nói: “Đừng trách tôi không cho cô cơ hội!”.
Chớp chớp mắt, Tăng Tử Kiều thầm khen
ngợi vóc dáng tuyệt đẹp của Lạc Thiên, nhưng thấy anh đã thật sự nổi
giận, sợ anh xé xác cô gái uống say kia nên vội vàng khuyên can: “A
Thiên, cô ấy uống say rồi”.
Lúc này Cố Đình Hòa đưa thẻ cảnh sát lên, tiến lại gần: “Cảnh sát đây”.
Hơi nheo mắt lại, Lạc Thiên lạnh lùng
liếc qua tấm thẻ cảnh sát đó, ngước lên nhìn vị cảnh sát tên C