
t buồn cười,
lại là tên của kẹo cao su. Ngày mai cô phải đi siêu thị mua một lọ kẹo
nhãn hiệu này mới được. Đối với anh, cô không dám giận cũng chẳng dám
nói gì, thế thì xem anh là kẹo cao su mà nhai mà nghiền trong miệng, thế chắc là được. Ai bảo anh có tên đó, cô đang buồn phiền vì không tìm ra
cơ hội xả giận đây.
[1'> Trong tiếng Trung từ “Lạc Thiên” được dùng để phiên âm từ “Lotte”. Với
tiêu chí lấy âm gần giống nhau để đọc, nó không mang nghĩa gì cả, hiện
tượng này rất hay gặp khi phải phiên âm một từ tiếng nước ngoài, chẳng
hạn như Napoleon trong tiếng Trung phiên là Nã Phá Luân, Washington
phiên là Hoa Thịnh Đốn, Moscow phiên là Mạc Tư Khoa…
Tuy rằng thỏ không ăn cỏ gần hang
Nhưng có cỏ nào lại chạy lung tung như thế?
Sáng sớm thứ Sáu, Giang Văn Khê đã vội
đến nhà Lý Văn, chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho Lý Văn. Lý
Nghiên thấy gương mặt mộc của cô thì làu bàu vài câu, sau đó cầm hộp
trang điểm lên để hành hạ mặt cô.
Một lúc sau, khi cô nhìn thấy mình trong
gương, ngẩn ra đến năm phút mới hoàn hồn, sau đó chỉ vào bóng mình trong gương rồi nói với Lý Nghiên: “Thảo nào người ta nói ‘hàng lậu’ mỗi lúc
một nhiều, cậu nhìn này, lúc nãy so với bây giờ, đúng là biến già cỗi
thành kỳ tích”.
Lý Nghiên lấy ngón tay chỉ vào đầu cô,
nói: “Già cỗi nhất chính là đồ đầu heo này này, có nghe nói chưa, không
có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười”.
Giang Văn Khê xoa đầu: “Ngay cả chuyện ăn no mặc ấm cơ bản nhất mà tớ còn không giải quyết nổi, quan tâm đến
chuyện phụ nữ xấu phụ nữ lười làm cái gì”.
Khoảng hơn một tiếng sau, chú rể Châu
Thành dẫn một đám người ra sức xông vào phòng tân hôn, cô mới biết tối
nay phù rể thân mang trọng trách chính là Cố Đình Hòa.
Cố Đình Hòa trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Văn Khê liền ngẩn người, mấy giây sau mới nở nụ cười với cô.
Giang Văn Khê thầm nghĩ, lúc anh cười thật đẹp.
Về sau Giang Văn Khê mới biết Cố Đình Hòa là em họ của Châu Thành.
Tuy đã tham gia nhiều tiệc cưới nhưng
Giang Văn Khê chưa từng làm phù dâu cho ai, trải qua cả một ngày mệt
nhọc, cô mới biết thì ra kết hôn mệt mỏi như thế nào. Hiện giờ phải đón
khách cho tiệc tối, đứng cạnh đôi uyên ương hơn một tiếng đồng hồ, cô
cảm thấy chân như không thuộc về mình nữa. Lúc còn cách giờ khai tiệc
khoảng mười lăm phút, nghe nói còn có hai vị khách quý chưa đến.
Cố Đình Hòa thấy cô nhăn nhó thì nhìn
xuống đôi giày cao gót cô đang đi, cau mày rồi đến gần cô, hỏi nhỏ: “Cô
có cần đến đó nghỉ một lúc không?”.
Nghe Cố Đình Hòa hỏi thế, mặt Giang Văn
Khê đỏ bừng, vội vã lắc đầu: “Không cần ạ”. Cô dâu còn mệt hơn cô mà
cũng không ngồi nghỉ, làm sao cô trốn đi được.
“Cố gắng thêm chút nữa.”
Cố Đình Hòa mỉm cười khiến Giang Văn Khê
bất giác nhớ lại ban ngày anh luôn chăm sóc cô, không chỉ cô dâu chú rể
mà cả những người không quen cũng trêu ghẹo họ, hỏi có muốn suy nghĩ
phát triển thêm không, hại cô cả ngày cứ thấy ngượng ngập.
Lúc Giang Văn Khê đang lơ đãng thì một vị khách quý đã đến.
Giang Văn Khê mỉm cười ngước nhìn, khi
nhìn rõ gương mặt quen thuộc mà hằng đêm trước khi ngủ, cô vẫn nguyền
rủa mấy trăm lần ấy, cô vội vàng quay đi, lùi lại hai bước như định để
người khách ấy bỏ qua sự tồn tại của phù dâu là cô.
Chú rể Châu Thành là luật sư cố vấn của
Giang Hàng nên Lạc Thiên cũng được mời tham dự hôn lễ của Châu Thành.
Anh xin lỗi vì tắc đường nên mới đến muộn, Châu Thành nhiệt tình bước
đến bắt tay với anh, luôn miệng nói “Đến là tốt rồi”.
Khi nhìn thấy phù rể Cố Đình Hòa, Lạc Thiên hơi nhướn mày, khóe môi nhướn lên, vẻ mặt tự nhiên và thẳng thắn.
Cố Đình Hòa cũng mỉm cười với anh, đưa tay phải ra bắt, tỏ ý xin lỗi vì chuyện ở K.O lần trước.
Lạc Thiên cũng đưa tay ra bắt theo phép
lịch sự, rút tay lại, ánh mắt anh nhìn về phía phù dâu đang đứng quay
đầu đi, có vẻ quen mắt, lại nhìn thêm mấy cái.
Là cô?!
“Mau chụp tấm hình chung”, thợ ảnh nói.
Lý Văn quay sang tìm phù dâu thì thấy Giang Văn Khê đang gục đầu đứng cách đó hai bước, “Khê Khê, đến đây chụp hình”.
Lý Nghiên đứng cạnh thấy Giang Văn Khê
cúi gằm đầu xuống thì nghĩ cô thấy cấp trên đẹp trai tóc bạc nên e thẹn
xấu hổ, thế là hích nhẹ cô một cái.
Cú hích này khiến Giang Văn Khê bị ép
phải tiến lên hai bước, phạm vi tầm nhìn vừa đủ lướt qua bộ áo vest màu
xám bạc. Cô co chặt nắm tay, hạ quyết tâm, ngước mặt lên, nở nụ cười
“trùng hợp quá” để đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm đó.
Lạc Thiên hơi nhếch môi, để lộ nụ cười nhẹ rồi nói với giọng cực khẽ: “Thời gian thi lần này đúng là lâu, từ sáng đến tối”.
Đột nhiên, Giang Văn Khê lúng túng đỏ bừng mặt, chỉ biết chớp mắt, cười khan mấy tiếng.
Lạc Thiên liếc nhìn cô rồi đứng cạnh chú rể.
Tuy đứng cách cô dâu chú rể, nhưng Giang
Văn Khê vẫn cảm nhận được khí thế lãnh đạo bức người toát ra từ Lạc
Thiên, trái tim đập loạn trong lồng ngực càng thình thịch không dứt,
nhìn vào ống kính kỹ thuật số, cô toét miệng, lẩm bẩm đọc “cheese” mới
miễn cưỡng nở được một nụ cười kiểm soát gương mặt không bị co giật.
Chụp hình xong, Giang Văn Khê căng th