Polaroid
Hướng Về Trái Tim

Hướng Về Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323442

Bình chọn: 10.00/10/344 lượt.

ẳng

liếc nhìn Lạc Thiên, phát hiện anh vốn không hề quan tâm đến cô, bất

giác thở phào nhẹ nhõm.

Lơ đãng trong phút chốc mà vị khách quý cuối cùng đã đến.

Giang Văn Khê mở to mắt, nhìn người đàn

ông đẹp trai mặc bộ vest thẳng thớm, đeo kính gọng vàng và người phụ nữ

xinh đẹp, thanh lịch mặc bộ váy dài màu trắng đang khoác tay nhau tiến

vào.

Một đôi giai nhân trai tài gái sắc làm sao.

Chú rể Châu Thành nhiệt tình bước lên: “Phương Tử Hạ, cuối cùng cậu đã đến, cứ tưởng không kịp chứ”.

Người đàn ông tên Phương Tử Hạ mỉm cười nói: “Bạn cũ kết hôn, dù thế nào thì tôi cũng phải đến kịp chứ”.

“Nào, giới thiệu với cậu, Lạc Thiên, Tổng giám đốc tập đoàn Giang Hàng, chàng trai vàng độc thân đẹp trai giàu có giỏi giang của thành phố này”, Châu Thành nhiệt tình giới thiệu, “Tổng

giám đốc Lạc, đây là Phương Tử Hạ, bạn học thời đại học của tôi, từng là luật sư danh tiếng và lợi hại nhất thành phố S, còn đây là cô Châu Mộng Kha, vợ của cậu ấy. Nhưng bây giờ tên này sùng bái gái nước ngoài, đã

phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, có được thẻ xanh rồi”.

Từ khoảnh khắc Phương Tử Hạ và Châu Mộng Kha bước vào, Lạc Thiên đã nhìn thấy họ.

Thời gian vô tình dường như chưa hề để

lại bất cứ dấu vết gì trên gương mặt hai người, ngược lại, để lại cho

anh, là mái tóc bạc mà anh mãi mãi cũng không thể xóa bỏ.

Châu Mộng Kha lúc thấy Lạc Thiên, sắc mặt vụt trắng bệch, nhìn mái tóc bạc của anh, mấp máy môi, muốn nói gì đó

nhưng lại nuốt vào.

Bàn tay Phương Tử Hạ đặt ở eo Châu Mộng

Kha bất giác siết chặt, rồi lại buông ra, đưa tay phải ra với Lạc Thiên: “Đã lâu không gặp”.

Lạc Thiên cười nhạt, bắt tay lại theo phép lịch sự: “Đã lâu không gặp”.

“Hai người quen nhau?”, Châu Thành kinh ngạc.

“Bạn cũ”, Phương Tử Hạ đáp, “Khoảng mười năm không gặp rồi”.

Bạn cũ?

Lạc Thiên cười gằn trong lòng.

Không chờ chú rể Châu Thành hỏi tiếp,

người chủ trì hôn lễ đã tiến đến, nói: “Còn năm phút nữa là bắt đầu, mau chụp hình chung, muốn hàn huyên thì xin mời vào trong, cô dâu chú rể

mau chuẩn bị đi”.

“Nhanh nhanh, chụp tấm hình chung.”

Giang Văn Khê vẫn chưa rời mắt khỏi Lạc

Thiên và đôi vợ chồng ấy, đang mong đợi được nghe chuyện gì đó, thì đã

bị kéo lại để chụp hình.

Phương Tử Hạ choàng vai cô vợ Châu Mộng

Kha vào trong sảnh tiệc. Khi hai người đi qua cánh cửa trang trí hoa

tươi, Giang Văn Khê vô tình thấy phu nhân vị luật sư ấy quay lại, đôi

mắt đầy ắp vẻ u buồn nhìn về phía cô, không, nói chính xác là, cô ta

đang nhìn Quỷ Tóc Bạc.

Giang Văn Khê bỗng thấy tò mò, ánh mắt cô chiếu về phía Lạc Thiên, anh đang cau mày nhìn phu nhân vị luật sư đó,

đến khi bóng hai người biến mất khỏi cánh cửa, mới theo vào trong sảnh.

Lúc này, Lý Nghiên hích tay vào người

Giang Văn Khê, thì thào: “Này, cậu có chú ý thấy ánh mắt Tổng giám đốc

Lạc của cậu và vị Phương phu nhân đó rất bất bình thường không?”.

Giang Văn Khê nhíu mày, hỏi: “Có không?

Nếu là người khác cũng sẽ nhìn anh ta thôi mà, ai bảo anh ta có mái tóc

quá bắt mắt làm chi”.

Lý Nghiên lườm cô: “Với con mắt nhìn của

cậu thì không biết năm đó làm sao lại có thể nói muốn làm cảnh sát hình

sự giống cậu của cậu nhỉ?”.

“Chỉ có thể nói là tớ không nhiều chuyện

như cậu.” Giang Văn Khê lại nhìn về phía cổng hoa tươi trước mặt, nhớ

lại ánh mắt mờ ám của vị Phương phu nhân kia, hình như cô ta với Quỷ Tóc Bạc đúng là bất bình thường.

Nhưng cho dù giữa hai người đó có gì thật đi nữa thì liên quan gì đến Giang Văn Khê chứ.

Cố Đình Hòa tuy không nghe rõ hai người

đang nói gì, nhưng thấy Giang Văn Khê bảo Lý Nghiên nhiều chuyện thì

đùa: “Nói đến nhiều chuyện thì làm sao cô là đối thủ của Lý Nghiên được? Tiểu Hùng nhà cô ấy thích gọi cô ấy là ‘bà tám Lý’ đấy!”.

“Cố Đình Hòa chết tiệt, anh muốn chết hả!”, Lý Nghiên kêu lên rồi đánh anh một cái.

“Giữa bàn dân thiên hạ mà dám to gan tấn

công cảnh sát!”, Cố Đình Hòa vờ tỏ ra nghiêm túc, “Được rồi, tôi phải

vào trong với anh họ đây, tôi ở trong đợi cô nhé”. Câu này là nói với

Giang Văn Khê, nghe ra vô cùng mờ ám.

Lý Nghiên kỳ thị, đấm anh một cái: “Thì

ra cảnh sát cũng biết dụ dỗ con gái nhà lành, mau biến vào trong đi, lát nữa lúc uống rượu xem tôi dạy dỗ anh thế nào!”.

Mặt Giang Văn Khê dần đỏ hồng lên, cũng

là cảnh sát hình sự mà Cố Đình Hòa và ông cậu nghiêm khắc cổ hủ của cô

khác nhau nhiều quá, cậu của cô tuyệt đối không cười tươi thoải mái

trước mặt mọi người như thế bao giờ, còn Cố Đình Hòa hoàn toàn đánh sập

hình tượng nguyên bản về cảnh sát hình sự trong lòng cô.

Trong những câu nói hoa mỹ của người dẫn

chương trình, cô dâu chú rể trao nhẫn cưới cho nhau, hôn phải đến hơn

một phút mới chịu thôi.

Tiếng pháo giòn giã, mọi người chạm ly chúc mừng.

Giang Văn Khê theo cô dâu chú rể ngồi vào bàn tiệc, không hề nghĩ rằng Lạc Thiên và đôi vợ chồng kia cũng ngồi

bàn bên cạnh. Mà trùng hợp là chỗ ngồi của Lạc Thiên lại chếch phía đối

diện cô, chỉ cần cô ngẩng lên là có thể nhìn rõ mái tóc bạch kim óng ánh kia. Thỉnh thoảng cô còn bắt gặp nụ cười lạnh lùng thấp thoáng của Lạc

Thiên, cảm thấy lỗ chân lông như nở to