
iềm chế không được, những người này tại sao cứu người lại chỉ
cứu một nửa, mới đó đã muốn buông tay? Nhịn không được hô hô quát quát
đứng lên: “Các ngươi đứng đó mà lo lắng làm chi? Mau đưa thân thể hắn
lật lại.” Nàng hùng hổ chỉ huy đám anh hùng vương phủ thị vệ.
Họ chẳng biết nàng muốn làm gì, nhưng lập tức theo lời phối hợp. Chuyện cho tới bây giờ…muốn đem ngựa chết chữa
thành ngựa sống sao?
Để thân thể Lý Hơi nằm ngửa, Nguyễn Nhược Nhược cúi người xuống, áp tai trên ngực hắn cẩn thận nghe ngóng. Hoàn
hảo, nhịp tim vẫn còn, chẳng qua là hít thở không thông nên hô hấp mới
ngừng lại. Phải nhanh chóng làm hô hấp nhân tạo cho hắn thì mới mong cứu được. Không kịp nghĩ nhiều, Nguyễn Nhược Nhược một tay kéo thắt lưng
của hắn ra, một tay bóp chặt mũi của hắn, chính mình hít vào một ngụm
tân khí, sau đó cúi người xuống, dùng miệng hoàn toàn áp chặt miệng Lý
Hơi rồi đem ngụm khí trong miệng này cho hắn.
Ngụm khí này vừa đẩy vào ngực của hắn thì đám người xung quanh cũng nhất tề hít một hơi, thanh âm tựa như hít
phải một luồng lãnh khí. Mọi người cả kinh ngây người như phỗng, trên
mặt vẫn duy trì cùng một loại bộ mặt phảng phất như trong phim kinh dị.
Thật lâu sau này, người ở Trường An thành còn xôn xao kể về một màn kinh thế hãi tục đã phát sinh vào một ngày
tháng ba. Mặc dù có nhiều dị bản khác nhau, nhưng nội dung cũng không
khác mấy…hơn nữa những người đầu tiên nghe kể chuyện này đều không nhịn
được mà mào đầu một câu: “Các ngươi nghe nói qua chưa? Hôn môi cũng có
thể cứu sống người nha.”
Ngày đó Nguyễn Nhược Nhược cứu người rất
khổ cực. Lý Hơi bởi vì ngộp nước quá lâu nên hô hấp chậm chạm không thể
khôi phục ngay lập tức. Nàng đành phải một ngụm đón một ngụm đem hắn
tiếp tục làm hô hấp nhân tạo, đến hơn nửa canh giờ hắn mới ho lên một
tiếng, từ đó có thể tự chủ hô hấp. Chẳng qua là người còn chưa thể tỉnh
táo lại, vẫn như trước hôn mê. Nguyễn Nhược Nhược sức cùng lực kiệt,
biết hắn đã ổn nên cả người ngồi bệt ở một bên hít thở.
Nhìn thấy Tiểu vương gia có biến chuyển
tốt, vị hán tử kia vẻ mặt khẩn trương cuối cùng cũng đã hòa hoãn xuống
bước tới, vội vàng ôm quyền nói: “Tại hạ Tần Mại, đa tạ Nguyễn tam tiểu
thư đã cứu tánh mạng Tiểu vương gia nhà ta”. Hắn đã nhận ra nàng.
Nguyễn Nhược Nhược vô lực khoát khoát
tay, “Không cần khách khí, không cần khách khí, các ngươi cũng đã cứu
hai tiểu đệ của ta, xem như có qua có lại.” Chỉ là…có kiểu “qua lại” như vậy sao!
“Hắn uống nước quá nhiều nên hao tổn
nguyên khí, các ngươi hãy mau chóng mang hắn trở về phủ, để thái y kê
khai mấy thang thuốc điều hòa khí tức.” Nguyễn Nhược Nhược nhắc nhở hắn.
Tần Mại vừa nghe nói có lý, liền nhanh
chóng mang Tiểu vương gia đang hôn mê trở về phủ. Nguyễn Nhược Nhược lúc này mới phát giác bốn phía đang nhìn mình khác thường. Lưu mắt để ý,
chung quanh đều là một đôi con ngươi đen trắng như đá xuyên qua không
khí thanh minh mà hướng nàng công kích. Vừa mới vội vã cứu người không
có suy nghĩ nhiều, giờ phút này bị nhiều đôi mắt nhìn trừng trừng mình
như vậy, nàng mới tỉnh hồn lại, mới nhận ra cử chỉ vừa rồi là…là
không-hợp-lễ-nghi. Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được lấy tay áo quệt mồ hồi, lòng thất thanh kêu khổ: xong rồi, xong hết rồi, thanh danh của
Nguyễn gia tam tiểu thư này đã bị một chổi quét thẳng ra sân rồi…
Ngày đó Nguyễn Nhược Nhược từ bờ sông trở về phủ vô cùng vất vả. Một chuyện kinh thế hãi tục như vậy một truyền
mười mười truyền một trăm, làm cho tất cả mọi người tại bờ sông du xuân
đều chen chúc tới, muốn nhìn xem cô nương “hôn môi cứu người” đến cùng
bộ dáng như thế nào. Lại nói đám người tới vây xem nàng so với Ngọc Liên Thành chỉ có hơn chứ không kém, cũng là một bức tường người dày đặc.
Đãi ngộ này dù là ở thế kỷ hai mươi mốt cũng chỉ thấy được khi minh tinh xuất hiện nha! Giờ phút này Nguyễn Nhược Nhược chỉ thấy khổ, người vây
quanh xem nàng cũng không giống như vây xem Ngọc Liên Thành, thật đúng
là chật vật không chịu nổi.
Nhị di nương, Tam di nương hai người từ
sớm đã bị thiên hạ đẩy dạt đi đâu rồi. Hạnh Nhi bất ly bất khí tử thủ ở
bên cạnh nàng, “Tiểu thư, người đông quá, chúng ta nhanh về phủ thôi.”
“Ta cũng muốn về nè! Nhưng vấn đề là làm
thế nào rời khỏi chỗ này bây giờ?” Nguyễn Nhược Nhược cảm thấy không thể kham nổi những ánh mắt như đá tảng đang ào ào ném vào mình, nàng dứt
khoát lấy tay áo che kín mặt. Cho các ngươi nhìn, cho các ngươi nhìn, ta chính là không muốn để cho các ngươi nhìn.
Có người khơi mào nói, “Hứ, mới vừa dám
trước mặt người khác hôn môi, bây giờ sao lại xấu hổ.” Vừa nghe lời này
cũng biết người nói chuyện không phải tốt lành gì.
Nàng đây không thèm đáp, người này lý nào còn không buông tha, “Tiểu nương tử, ta cũng hôn mê, ngươi cũng tới hôn môi cứu ta với?” Đúng là môi mỏng, lại tên nào nữa thế?
Nguyễn Nhược Nhược gạt phắt tay áo, xoay
người nhìn vào kẻ vừa lên tiếng. Đó là một tên thanh niên công tử mặc
cẩm y hoa phục, tướng mạo cũng coi như được đi, chỉ là thái độ mang ba
phần tà khí, giờ phút này mặt gian xảo liếc nhìn n