
t. Cuộc sống trước đây chắc chắn quá tự do, một chút
trách nhiệm ràng buộc cũng không có, muốn đùa thì đùa, thích thì đi
chơi. Ngẫm lại những sở thích mà hắn đã kể ra cũng đoán được, toàn thú
vui nhà giàu. Ai! Một công tử giàu có ở thời hiện đại lại phiêu bạt hồn
phách đến cổ đại làm nữ nhân chốn thanh lâu. Xem ra…hắn lâu như vậy mà
vẫn còn chưa phát điên, Nguyễn Nhược Nhược có chút bội phục hắn.
“Tại thói quen a! Ngươi trước kia có bị xem thường không?” Thủy Băng Thanh buồn bực hỏi.
Nguyễn Nhược Nhược cười khẽ một tiếng,
“Lưu công tử, lời này ngươi hỏi quá ngây thơ rồi. Cuộc sống trước kia có ai không bị xem thường? Ta làm việc kiếm sống trong xã hội, làm gì có
chuyện không bao giờ bị người khác xem thường? Thiếu chút nữa còn bị
người ta giết chết. Bất quá ta tương đối có thể chống đỡ được, té liền
đứng lên, bại cũng có mà thắng cũng có. Cứ bị xem thường như vậy, ta dần dần mạnh mẽ hơn, trở thành một thân “cương cân thiết cốt”. Bây giờ
người bình thường không còn dám tới xem thường ta, cẩn thận không khéo
ta sẽ “ăn” ngược lại họ.”
Nguyễn Nhược Nhược nói nói cười cười,
phảng phất như chuyện không quan hệ gì đến nàng. Thủy Băng Thanh nhìn
nàng một hồi, nửa câu cũng không nói nên lời.
“Ngươi dù sao cũng có nền tảng vũ đạo,
chi bằng dứt khoát đến trường học nhảy múa ca hát cho rồi. Lâm trận ma
thương, tùy cơ ứng biến vậy.” Nguyễn Nhược Nhược nói trở lại vấn đề
chính.
“Ngươi nói nghe dễ dàng quá, nếu như bọn
họ có thể dạy ta thành một Thủy Băng Thanh tại Trường An thành vũ nghệ
đệ nhất thì bọn họ có cần đến ta không?” Thủy Băng Thanh âu sầu nói.
“Ai nha! Mặc kệ nó, trước hết cứ đi học,
ngươi thiên phú dị bẩm, học một ngày bằng người ta học một năm.” Nguyễn
Nhược Nhược dụ dỗ hắn.
“Ngươi tưởng đây là tiểu thuyết kiếm hiệp đó hả, đơn giản chỉ cần một quyển võ lâm bí tịch liền lập tức luyện
được cái thế thần công. Ta tự biết mình không có loại bản lãnh đó.” Thủy Băng Thanh càu nhàu.
Nguyễn Nhược Nhược phát bực, “Bảo ngươi
đi học thì trước hết ngươi cứ đi học đi! Có thể ở trên võ đài đỡ được
người ta ba chiêu cũng còn hơn ngươi đưa đầu gỗ ra cho người ta gõ.
Ngươi không phải đã nói ta bảo ngươi làm sao thì ngươi sẽ làm như thế
nấy, hết thảy đều nghe theo ta tổ chức sắp xếp đó sao? Bây giờ ta sắp
xếp ngươi đi học nhảy, nhanh đi.”
Tính tình nàng bộc phát, Thủy Băng Thanh
không dám nhiều lời. Không còn cách nào khác, hắn bất đắc dĩ tìm tú bà
nói muốn luyện tập một chút vũ kỹ thanh lâu.
Nguyễn Nhược Nhược không muốn ngồi một
mình như con ngốc ở Hoa Nguyệt Lâu liền buồn bực rời đi. Đầu đường
Trường An vẫn tấp nập nhộn nhip buôn bán khắp nơi, hàng hóa đầy rẫy…quả
là phi thường náo nhiệt! Chỉ là nàng cũng không có nhã hứng để xem.
Đang đi tới, đột nhiên ánh mắt của nàng
bị hấp dẫn, tia nhìn tập trung tại một nơi ở góc đường. Đó là mấy nữ
nhân Tây Vực biểu diễn ca vũ, thân thể chuyển động như gió lay cành
liễu, tư thế nhẹ nhàng trông rất đẹp mắt. Một màn trình diễn mang đậm
phong tình dị tộc được đám đông vây quanh cổ vũ. Nguyễn Nhược Nhược đứng một bên nhìn hồi lâu, chân mày cau lại…Nàng nghĩ ra một kế.
Cái gì, ở tiệc chúc thọ Tĩnh An vương phi nhảy Cha Cha Cha?” Thủy Băng Thanh cả kinh nói.
“Đúng nha! Ba bước nhanh, bốn bước chậm
rồi tìm thêm bạn nhảy nữa, như vậy là thành Cha Cha Cha. Hơn nữa đây là
điệu nhảy của tây dương, người đời Đường vẫn chưa biết nên dù ngươi có
nhảy thật xấu cũng không sao. Một mình ngươi ở trên vũ đài tha hồ tung
hoành mây gió, tuyệt đối sẽ không có ai chất vấn vũ nghệ của Thủy Băng
cô nương là cao hay thấp. Thế nào, biện pháp này không tệ đúng không?”
Nguyễn Nhược Nhược rạng rỡ với ý kiến hay ho này.
“Chỉ là…điệu nhảy này…ta không biết nó có được hoan nghênh ở đời Đường không nha! Nếu như Vương phi xem không
thích, ta uổng công khổ cực một hồi cuối cùng cũng bị bay đầu, vậy chẳng phải oan uổng lắm sao!” Thủy Băng Thanh vẫn còn nghi ngờ.
“Ngươi yên tâm đi. Đời Đường là một triều đại cởi mở, đến cả vũ đạo dị vực cũng được hoan nghênh. Nào là Tuyên Vũ Hồ, Hồi Hồi Vũ, Chá Chi Vũ…tất cả đều được đón nhận. Ngươi đây chỉ nhảy Cha Cha Cha, cũng không thể dẹp đi một thị trường ca múa nhạc tại
Trường An thành này” Nguyễn Nhược Nhược bị hắn chọc tức.
“Chỉ là…” Thủy Băng Thanh lại “Chỉ là”, “Dụng cụ chơi nhạc không có, ta nhảy Cha Cha Cha thế nào đây!”
“Cũng không phải cử ngươi đại diện quốc
gia đi dự thi, ngươi lo cái gì?” Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được,
“Bất quá là để ngươi vượt qua kì kiểm tra ở bữa tiệc chúc thọ của Vương
phi thôi, không lẽ ngươi định “nhất cử thành danh”, để thiên hạ biết tên tuổi hả?”
“Vậy cũng không cần, bất quá âm nhạc cũng rất quan trọng, không có âm nhạc thì ta nhảy thế nào được? Vũ đạo cũng
cần có vũ sư hướng dẫn, hơn nữa ngươi bảo ta phải sắp xếp bạn nhảy thế
nào đây?”
Nguyễn Nhược Nhược đối với điểm này sớm
đã lo liệu, “Ta mới vừa thấy đầu đường có người nhảy Chá Chi Vũ, điệu vũ này nhảy với trống, vũ công cũng nhảy cùng với trống, âm điệu vô cùng
phong phú. Cha Cha Cha là một kiểu nhảy tiết tấu mạnh,