
nói: “Mặc Ngọc
công tử, nghe rõ chưa? Lão phu không có vi ước nga~”
Da đầu tôi run lên, Trương Thế Nhân cũng đã đến độ tuổi này rồi, còn học
tiểu nha đầu Kỳ Nhi giả bộ hồn nhiên ngây thơ, còn dùng âm rung.
Văn Mặc Ngọc cũng là tức giận đến rối tinh rối mù, ngoại trừ thừa lời giải
thích, không còn phương pháp nào.
Xem ra, Văn Mặc Ngọc đúng là thật tâm muốn giúp tôi trả nợ, kế hoạch làm
chuyện tốt không lưu danh, lại bị Trương Thế Nhân bán đứng.
Tội nghiệp cho đứa nhỏ!
Chúng tôi đều là đồng bệnh tương liên.
Trương Thế Nhân vỗ vỗ bả vai Văn Mặc Ngọc an ủi, nói: “Thật sự không phải
lỗi của lão phu, sai là sai ở chỗ, công chúa thật sự rất thông minh, chỉ cần
động tóc liền đã đoán ra là ngươi giúp nàng trả nợ.”
Tôi phỏng chừng hiện tại Văn Mặc Ngọc đã muốn động chân động tay.
Kỳ Nhi cũng không sai, lửa đổ thêm dâu, giả bộ ngốc: “Sao cơ? Mặc Ngọc công
tử sao lại muốn giúp công chúa nhà ta trả nợ? Lần trước lại vì sao đưa dầu hoa
hồng cho nàng? Ý! Đừng nói là Mặc Ngọc công tử coi trọng công chúa nhà ta nha?”
Trong lòng tôi thầm run rẩy, phỏng chừng toàn thân sắp nổi hết da gà.
Văn Mặc Ngọc có phải đang cùng với Trương Thế Nhân tự biên tự diễn hay
không không nói đi, nhưng dáng vẻ của Kỳ Nhi lúc này thật khiến tôi không chịu
nổi.
Tôi đang định mở miệng, Trương Thế Nhân lại vỗ trán nói: “Xem trí nhớ ta
này, công chúa, Mặc Ngọc công tử, lão phu đột nhiên mới nhớ, có một bệnh nhân
đang chờ ta chẩn bệnh, vì vậy xin cáo từ trước.”
Dứt lời, ngay cả lễ nghi còn chưa kịp làm đã không thấy bóng dáng đâu.
Kỳ Nhi cũng đi theo làm liều, “Ta đây cũng phải về trước giúp công chúa
cáng đáng, cô nhớ về sớm.”
Thoắt một cái, trong căn phòng nho nhỏ chỉ còn có ta và Văn Mặc Ngọc.
Tôi đột nhiên có cảm giác bị lừa đi xem mắt.
Tư vị này, thực bất đắc dĩ, thực xấu hổ.
Hai người nhìn nhau, tôi bắt đầu suy đoán Kỳ Nhi với Trương Thế Nhân có khả
năng có một chân.
Văn Mặc Ngọc tựa hồ có chút rối rắm như trước, chỉ gây khó dễ cho cây quạt
cầm trong tay, xếp lại rồi mở ra, thần sắc không giống như mọi ngày, làm hại
bản công chúa cũng không được tự tại.
Thật lâu sau, tôi cuối cùng nhịn không được, cười phá vỡ yên tĩnh.
Tôi nói: “Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, Liêm Chi cũng phải trước hết
ở đây cám ơn Mặc Ngọc công tử.”
Văn Mặc Ngọc dừng một chút, một đôi tinh mâu giương mắt xem xét tôi, tao
nhã nói: “Bằng hữu đạm như trà, người nhà tế như sa, lý nên như thế.”
Tôi không khỏi thổn thức, Văn Mặc Ngọc tiểu tử này thật ra cũng hiểu biết
tiến lùi, trong tình huống thế này lại còn có thể ám ngôn việc tôi coi trọng
tiểu ngu ngốc, không được vì bằng hữu đạm nhạt như trà mà sơ sót người nhà tỉ
mỉ tận tâm.
Tôi lặng lẽ cười nói: “Phải phải.”
Hôm nay Văn Mặc Ngọc rất là khác thường, hào hoa phong nhã, tao nhã, so với
cái người tự đại thanh cao vài ngày trước đó, Văn Trạng nguyên gia thối tha kia
là hai người. Là ảo giác của tôi, hay là trong đó có một chính là mặt nạ của
hắn, cái đó và lúc trước hắn che mặt cứu tôi ra phủ lại có quan hệ gì?
Tôi thực hỗn loạn.
Nếu hắn thật sự là Mông Đan, chẳng lẽ ngay cả nha đầu Kỳ Nhi bên người công
chúa cũng không biết?
Đầu óc rối tinh rối mù, cùng Văn Mặc Ngọc câu được câu không nói chuyện,
chẳng qua chỉ là chút việc bình thường, tỷ như tôi thích ăn cái gì, uống trà
gì, Lạc Vân quốc ngày gần đây lại xảy ra việc mới mẻ gì.
Vì thế, rốt cục trà uống cũng không có mùi vị gì.
Hai người chúng tôi đều có chút như được thả ra, thở dài một tiếng, Văn Mặc
Ngọc nói: “Thời giờ không còn sớm, công chúa nên trở về sớm. Vì không tiện
đường, ta không thể tiễn cô được.”
Tôi chỉ cười không tiếp lời, cổ nhân chính là phiền toái như vậy. Rõ ràng
chính là muội phu tương lai ngươi không tiện đưa chị dâu ta hồi phủ, đây là
chuyện mọi người đều biết rõ ràng trong lòng, lại cố tình muốn tìm lấy cái cớ
để qua loa tắc trách.
Tôi nói:
“Không làm phiền ngươi, ta gọi cổ kiệu đi về là được rồi.”
Bước ra cửa, Văn Mặc Ngọc vẫn ngồi yên không nhúc nhích, chỉ đứng nhìn theo
tôi. Bản công chúa cảm giác được ánh mắt nóng cháy phía sau, đột nhiên cảm thấy
không được thoải mái, vô luận như thế nào, Văn Mặc Ngọc cũng đã giúp tôi gánh
một món nợ lớn.
Mặc dù với món nợ này hắn cũng có chút trách nhiệm.
Văn Mặc Ngọc thấy tôi dừng lại, cũng hỏi:
“Công chúa còn có việc?”
Tôi không biết xấu hổ mà xoay người trở lại, quanh co hồi lâu mới nói:
“Không biết Mặc Ngọc công tử ngày mai có thể rảnh rỗi đến ăn bữa cơm rau dưa?”
Không ngoài sở liệu, Văn Mặc Ngọc giống bị sét đánh trúng, ngơ ngác sững sờ
tại chỗ.
Kỳ thật, khách quan mà nói, hôm nay tôi và Văn Mặc Ngọc tán gẫu cũng thực
khoái trá, văn học, lý, phong tục, nhân tình, liền ngay cả nói tới bánh hoa quế
của Vương mẹ, hắn cũng biết đôi chút cách làm, cùng người chân thành như vậy
nói chuyện, là một loại hưởng thụ.
Lại nói, vì còn chưa trả nợ hết cho hắn, dù sao cũng là tôi thiếu hắn cái
ân tình, mời hắn ăn bữa cơm rau dưa bất quá cũng là chuyện bình thường.
Thật lâu sau, Văn Mặc Ngọc tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn, vuốt cằm nói:
“Đượ