
cô luôn không rồi, cô thật sự quá thông minh.”
“Huống chi,” Đường Vũ Tân không đếm xỉa đến lời đe dọa của Jang Chul Oh, “Nếu
ngài làm vậy, sau này tự do của tôi… tự do của tôi…”
Đường Vũ Tân rên rẩm nửa ngày đột nhiên khựng lại, nghi hoặc nhìn Jang Chul
Oh: “Không phải tại máu Yoon Ji Hee khó nuốt quá đấy chứ?”
“Ha ha…” Jang Chul Oh không để ý đến Đường Vũ Tân, chỉ vỗ vai cô khích lệ, sau đó hí ha hí hửng đi ra khỏi phòng.
“Nói bên cậu đi.”
“Bên tôi là ý gì, qua sòng bài xong anh chỉ học được mấy câu tục tĩu đó à.”
“À, cậu biết mà, uống máu người như trâu ấy, nhìn chằm chằm thật đáng sợ…”
“Uống máu người như trâu gì thế?” Đường Vũ Tân từ phòng làm việc của Jang
Chul Oh đi vào phòng họp, nghe tiếng Min Tae Yun và Hwang Soon Bum nói
chuyện bèn đi vào.
“Uống máu người như trâu gì thế?” Đường Vũ Tân nghi ngờ nhìn hai người, kế đó dường như nghĩ ra điều gì “Mẫu máu!! Anh lại uống hả?!!”
“Ai da, công tố Đường đừng thế mà, công tố Min cũng vì vụ án thôi.” Hwang Soon Bum vội vàng nhảy ra hòa giải.
“Vì vụ án nên để một mình tôi ở nhà?!! Tôi ở đây thì anh cần gì phải uống
máu?!! Không phải anh đã hứa với tôi sẽ không uống cái thứ đó nữa sao?!”
“Vì sao không ở yên trong nhà?” Min Tae Yun không trả lời Đường Vũ Tân, vẻ mặt không rõ cảm xúc.
“Lần trước anh bị thương cũng không chịu ở nhà, tôi khỏe mạnh sờ sờ ra có thể chịu được chắc?!”
“Đợi xảy ra chuyện cô mới nghe lời phải không?!!” Min Tae Yun đứng bật dậy, cúi nhìn Đường Vũ Tân.
“Nghe lời cái gì mà nghe lời!! Anh không thể tôn trọng ý kiến của tôi chút
nào sao?!” Đường Vũ Tân chống mắt nhìn lại Min Tae Yun, không chịu yếu
thế.
“Tôn trọng ý kiến càn quấy của cô hả?!”
“Cái gì mà càn quấy? Có lần nào không hỗ trợ phá án chưa?!!”
“Chính vì tôn trọng ý kiến của cô nên bây giờ mới phải đề phòng gã áo đen đó
gây bất lợi cho cô! Nếu không phải cô tự tung tự tác đi cứu Yang Si Chul thì có rơi vào tình cảnh này đâu, đến mức này rồi còn không chịu nghe
lời là sao?!”
“Tôi trốn ở đó cũng thế thôi! Hắn cũng đã cắn tôi rồi, không biết lần theo
mùi mà tìm tôi chắc?! Chẳng phải ma cà rồng đều có mũi chó sao?! Trốn ở
nhà có tác dụng gì hả? Công tố Min, nếu anh thật tình quan tâm tôi thì
nên để tôi bên cạnh không rời anh nửa bước mới đúng! Quăng tôi ở nhà một mình mà nói là bảo vệ hả?!!”
“Khoan khoan khoan khoan…” Hwang Soon Bum vội vàng chui vô đứng giữa hai người giang hai tay ra ngăn cản cuộc chiến: “Hai người không cảm thấy phương
thức cãi nhau của mình rất kỳ cục à?”
“Kỳ cái gì?” Min Tae Yun nhíu mày hỏi. Đường Vũ Tân làm anh tức muốn chết,
mình đã dắt về nhà rồi, cô nàng còn không nhận ra sự việc đã nghiêm
trọng đến mức nào sao?!
“Hai người không cảm thấy mình rất giống một cặp yêu nhau đang cãi lộn sao?”
“Không hề!!” Đường Vũ Tân và Min Tae Yun đồng thanh kêu lên.
Hwang Soon Bum bịt lỗ tai, hết liếc người này lại đến người kia, kết quả bạn
nhỏ Đường Vũ Tân của chúng ta không chịu thua kém mà đỏ mặt.
“Thấy chưa… tôi nói mà” Hwang Soon Bum cười hề hề “Bắt đầu từ lúc nào thế?”
“Đã nói không phải mà!” Đường Vũ Tân trừng Hwang Soon Bum.
“Anh…” Min Tae Yun bó tay.
“Được được được, không phải thì không phải. Hai người chẳng qua là quan tâm
đồng nghiệp nên mới cãi nhau đến đỏ mặt tía tai thôi đúng không? Công tố Min cũng vì quan tâm đồng nghiệp nên mới đưa công tố Đường về nhà ở
đúng không? Còn công tố Đường cũng chỉ quan tâm đồng nghiệp nên mới liều mạng cản công tố Min uống máu đúng không? OK, tôi hiểu mà…” Nói xong
Hwang Soon Bum cười mập mờ lui qua một bên, trả lại vị trí cho hai
người.
“Ôi, thật là.” Đường Vũ Tân thở hổn hển ngồi xuống ghế, hỏi: “Vụ án tiến hành đến đâu rồi?”
“Đây là manh mối cho tới bây giờ.” Min Tae Yun đưa hồ sơ cho Đường Vũ Tân.
Đường Vũ Tân cầm lấy xem, sau đó ánh mắt trở nên ảm đạm. Ở một mức độ nào đó
mà nói, thật ra Yoo Jung In rất hạnh phúc. Đối với nội dung tập phim đó, Đường Vũ Tân rối rắm không phải vì thân phận đáng xấu hổ của Yoo Won
Gook và Yoo Jung In mà là sau khi Yoo Jung In biết chân tướng sự việc,
nỗi đau thương vì bản thân bất lực phát ra từ tận đáy lòng đó, thật lâu
cũng không cách nào phai nhạt.
“Máu cũng uống rồi, hiện trường cũng quan sát rồi, vậy anh có phát hiện gì
không?” Xem xong hồ sơ Đường Vũ Tân hỏi Min Tae Yun đứng bên cạnh.
“Chìa khóa.”
“Chìa khóa?”
“Mặc kệ là cái gì, hung thủ tìm thứ gì đó mà Jung Kwe Soo giấu, đây là nguyên nhân vì sao bọn chúng hành hạ Jung Kwe Soo.”
“Vậy các anh đã tới nơi cất đồ của Jung Kwe Soo tìm thứ đó chưa?”
“Đã tìm rồi, bị kẻ nào đó nhanh chân chiếm trước rồi.”
“…” Vậy anh quan sát hiện trường, uống mẫu máu còn có ý nghĩa gì nữa hả? Đường Vũ Tân trợn trắng mắt.
“Nghe nhân viên quản lý nói, thứ đó hình như là máy ghi âm. Tôi có thể khẳng
định, thứ đó rất quan trọng với vụ án này.” Min Tae Yun phớt lờ ánh mắt
của Đường Vũ Tân, tiếp tục nói.
“Cái đó ai chả biết… Yoo Jung In đi đâu rồi?”
Kết quả Min Tae Yun và Hwang Soon Bum đều xấu hổ nhìn nhau, cuối cùng Hwang Soon Bum thuật lại một lượt chuyện xảy ra ban nãy.
“Tôi phát hiện bây giờ mọi n