80s toys - Atari. I still have
Juliet Thành Bạch Vân

Juliet Thành Bạch Vân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212023

Bình chọn: 9.5.00/10/1202 lượt.

ặt lúc

hồng lên cười ngốc ngếch, lúc lại nhíu mày lắc lắc cái đầu nhỏ thì không nhịn được phì cười. Lúc này Thuỷ Linh mới giật mình tỉnh lại, thấy Tôn

Tú Thanh nhìn mình cười chêu chọc thì mặt nóng bừng. Giả vờ chỉnh lại y

phục để giấu đi sự lúng túng của mình, nhưng Tây Môn phu nhân là ai chứ?

- Mình nghĩ với uy lực của Diệp thành chủ thì hai đứa không có đủ đâu, ít cũng phải ba đi!

- Cậu…cậu nói cái gì cơ? Mình không hiểu.

Giả ngu ing~~

- Ai nha…là nhi tử giống lão ba thì tốt, nhưng nữ nhi mà giống lão ba thì…sợ rằng nhà cậu sẽ phải xây miếu sẵn à.

- Sao mình lại có thể mất cảnh giác như vậy.

Thuỷ Linh ôm trán lắc đầu thở dài, may nơi đây cũng chỉ có hai nàng. Mong

rằng từ bây giờ đến lúc ra nàng ta sẽ quên mất chuyện này, nhìn gương

mặt toàn đất mà lại hí ha hí hửng kia thật muốn…cạp cho một cái. Cái gì, khoan đã ở đây là hầm ngầm nhưng lại có thể nhìn thấy.

- Tú Thanh, ở dưới này là hầm ngầm.

- Ừ là hầm ngầm thì sao? Đừng hi vọng lúc mình ra khỏi đây sẽ quên mất,

thử nghĩ đến gương mặt Diệp soái ca lúc mình kể lại cho hắn nghe đi…

Vẫn tiếp tục meo meo cười như con hồ ly trộm được gà.

- Cậu ngu ngốc, không nhận ra rằng ở đây có ánh sáng sao? Mau xem xung quanh tìm đường ra!

Nàng búng tay vào trán kẻ sắp làm mẹ mà còn không lên nết này, thành công

thoát khỏi sự chêu chọc. Quả nhiên đi theo hướng phát ra ánh sáng các

nàng thấy một căn mật thất ngầm dưới lòng đất, căn phòng khá rộng nhưng

trần thấp, bẩn thỉu và bốc mùi hôi thối tanh tưởi kinh khủng, Tôn Tú

Thanh không nhịn được nôn thốc nôn tháo. Ánh sáng phát ra từ bốn ngọn

đuốc trên tường, góc phòng có một chiếc lồng lớn bằng sắt hoen rỉ xung

quanh có những vệt nâu đỏ vương vãi. Tóc gáy nàng dựng ngược khi nghĩ

đến nó là cái gì, mặc dù đã ở trong thế giới chém giết này gần một năm

nhưng nàng chưa thực sự tiếp xúc với máu tanh bao giờ. Lúc này nàng mới

hiểu tướng công đã bảo hộ bao bọc nàng kỹ thế nào, kìm chế cảm giác sợ

hãi nàng cắn chặt răng đánh giá tiếp căn phòng. Ngoài chiếc lồng sắt to

là những chiếc móc sắt đen xỉn treo rủ từ trên trần xuống, ở dưới nền

nhà bẩn thỉu ẩm ướt là mấy cái chậu đất nung vẫn còn một ít chất lỏng

sẫm mầu sền sệt. Không đủ can đảm để nhìn vào những cái chậu ấy lâu hơn, nàng đưa mắt đi chỗ khác nhưng ngay lập tức liền hối hận. Một vại xương trắng vẫn còn dính máu thịt bầy hầy đổ nghiêng bên chân chiếc bàn gỗ đã ngả sang mầu nâu xỉn keo lại, Tôn Tú Thanh phía sau nàng giọng run run.

- Phải…phải qua đây mới đi tiếp được.

- Cậu không sao chứ?

Nàng cố gắng cứng giọng nhưng sắc mặt đã trắng bệch, Tây Môn phu nhân dường

như cũng không quen với cảnh tượng khủng khiếp thế này.Dù không phải dân giang hồ lão luyện nhưng do ngành học khiến nàng luôn chú ý đến từng

chi tiết nhỏ nhặt mà người bình thường sẽ bỏ qua .Tuy không hiểu vì sao

bây giờ chỗ này bỏ không nhưng nhìn những dấu vết kia nàng chắc chắn

từng có người thường xuyên ở đây, máu còn chưa khô đuốc vẫn còn nhiều

vải quấn. Cố không chạm vào những đồ vật ghê tởm để đến bên tường đất gỡ xuống một cây đuốc, nàng cảm thấy thực may là mình đang mặc là một thân nam trang gọn gàng. Tháo chiếc mũ trên đầu xuống đeo ra phía sau cho

gọn, nàng quay lại ra hiệu cho Tôn Tú Thanh im lặng. Hai người che bớt

lại ánh sáng từ cây đuốc phát ra im lặng theo cánh cửa đá tiến vào mật

đạo hẹp, nàng ước lượng đường hầm này cao tầm 2m rộng khoảng 1m2. Nhìn

xuống hai thanh kiếm trong tay nàng lưỡng lự, không biết phía trước sẽ

gặp phải những gì nhưng thanh trường kiếm này dài gần một mét. Trong

không gian hẹp nó hoàn toàn là vô dụng, nàng quyết định giữ lại một

thanh cài bên hông giống kiểu võ sĩ Nhật lúc dùng sẽ tiện hơn là vươn

tay ra đằng sau lưng. Nàng bỗng thấy nhớ những căn ngân trâm của Đoạt

thần y, trong không gian vừa hẹp vừa tối thế này dùng ngân trâm đúng là

thượng sách. Hiện nàng chỉ còn ba căn hiện đang cài trên tóc, một tẩm

độc hai tẩm định thân dược. Đây là số ngân trâm dính lại trên y phục của nàng lúc từ Hàng Châu về Bạch Vân thành, Thanh Y gỡ ra được lén giấu

tướng công đưa cho nàng. Nàng thở dài một hơi, sao mọi chuyện đều làm

nàng nghĩ tới tướng công của mình vậy? Lần tay vào trong tóc rút ra một

căn ngân trâm đưa cho Tôn Tú Thanh, nàng nhỏ giọng thì thầm.

-

Trên này có tẩm định thân dược nguyên chất, chỉ cần xượt qua da sẽ làm

cho người như bị điểm huyệt toàn thân trong hai canh giờ. Cậu cẩn thận,

chỉ dùng khi đặc biệt nguy cấp.

Tôn Tú Thanh đương nhiên cũng

hiểu kiếm là vô dụng trong mật đạo này nên gật đầu, nàng chỉ hi vọng

quyền cước của mình có thể dùng được khi đụng phải nguy hiểm. Nhận lấy

thanh ngân trâm chỉ nhỉnh hơn cây kim thêu một chút nàng cẩn thận cài

lên búi tóc, lại nhìn nhìn xuống ngón tay thuôn dài của mình. Lão công

bảo chỉ lực của nàng cần phải nhanh và dứt khoát hơn…nếu phải chiến đấu

thật sự nhất định nàng sẽ ra tay nhanh và dứt khoát. “Aizzz…lão công,

lúc nào chàng mới phát hiện ra lão bà cùng hài tử của chàng biến mất

đây?”

Cả hai nàng đều thở dài nghĩ đến tướng công và lão công

của mình, nếu k