
của mình toàn thân lúng túng hướng ánh mắt cầu cứu
lại hắn cũng chỉ có thể khẽ điểm nhẹ cái đầu.
- Này…cô nương…đều có cả ạ.
Nàng nghe được đáp án mình muốn thì mỉm cười đến ngọt lịm khiến tri phủ đại
nhân cũng phải ngơ ngác bồng bềnh, nhưng câu tiếp theo lại làm hắn lập
tức té ngửa ra sau.
- Tốt lắm, vậy ta đi dùng hình với chúng!
Long Vân không thể im lặng được nữa.
- Thuỷ Linh! Muội là nữ nhân, không thể đến những nơi như vậy.
Nàng rút chiết phiến bạch ngọc trong tay áo ra phe phẩy một bộ công tử phong lưu nhưng lúc này lại là bộ dạng nữ nhân làm cho hình tượng trở thành
vừa đáng yêu vừa buồn cười.
- Ai nói không thể? Người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết.
Hắn nhìn nàng như vậy không chịu được xì một tiếng cười to ra tiếng làm
nàng không hiểu ra sao gãi gãi đầu, hắn cười thoải mái như vậy đúng là
trở về bộ dạng Phượng Vân tiêu sái của mọi khi nha. Việc gì hắn cứ phải
một bộ nghiêm nghiêm túc túc nhàm chán như vậy chứ?
Long Vân nén cười nhìn nàng đang tò mò đánh giá mình, hắn đã bao nhiêu lâu rồi mới
có thể cười thật thoải mái tự nhiên như vậy? Aizzz hắn có lẽ phải thường xuyên giả mạo đệ đệ để trốn ra ngoài chơi mới được!
- Nói thì là vậy nhưng đó là nơi có cảnh máu chẩy thịt rơi, âm khí quá nặng thực không tốt với thân thể muội.
Nghe nhắc đến âm khí nàng rùng mình một cái, trước đây không tin thần tin
quỷ nhưng lão râu dài đạp nàng xuyên qua đến đây không phải chính là
thần tiên sao! Có thần tiên tất có ma quỷ giống như có ánh sáng tất có
bóng tối vậy, nàng không sợ người nhưng quỷ thì có nha… Rùng mình một
cái, nàng mân mân miệng vẫn cố vớt vát.
- Nhưng có người muốn truy sát muội, muội phải biết a.
Long Vân cười dịu dàng đôi mắt trong suốt nhìn nàng, thực hiếm thấy hắn cười mà mang theo cảm xúc chứ không phải kiểu cười “Barack Obama” nữa.
- Đại ca sẽ bảo vệ muội.
Nàng đột nhiên sững người nhìn hắn, sống mũi cảm thấy chua xót khoé mắt nóng lên nhưng mỉm cười vô cùng ấm áp.
- Đại ca! Bây giờ huynh thật sự giống như thân đại ca của muội, cảm giác như có gia đình ở đây vậy.
Từ “gia đình” làm tim hắn nhói lên. Hắn là bậc đế vương ở ngôi cửu ngũ trí tôn có được cả thiên trong tay nhưng thứ hắn muốn có nhất lại chính là
hai từ này. Phượng Vân là đệ đệ của hắn là thân nhân của hắn nhưng trách nhiệm của cả hai người quá lớn, đệ đệ rồi sẽ có gia đình riêng của
mình! Hắn tuy có hậu cung đông đảo nhưng bọn họ là để cân bằng quyền lực trong triều, đều nhăm nhe ngôi vị hoàng hậu thì ai có thể cho hắn có
cảm giác của gia đình đây? Vậy nên dù hắn đã lên ngôi 7 năm, 25 tuổi
nhưng chưa hề có một hoàng tử hay công chúa nào cả. Vì không có con nối
dòng, Phượng Vân cũng không có nên Cung Cửu mới có lý do kích động một
số triều thần để làm phản như vậy, hắn biết đấy là điểm yếu duy nhất của hắn nhưng không phải hài nhi của hắn và người hắn yêu thì hắn cũng
không cần. Cùng lắm thì đợi nhi tử của Phượng Vân ra đời lấy một đứa làm thái tử đi, hắn cảm thấy chủ ý này không tồi chút nào cả.
[
Phượng Vân tại Yến Tư Ổ đột đang ngồi tại đại sảnh đột nhiên cảm thấy
sống lưng chợt lạnh rùng mình một cái, khó hiểu nhìn xung quanh nhưng ai cũng một bộ cung kính với hắn nga~~~'>
Long Vân thân thiết nhìn
nàng đứng cạnh mình cười đến sáng ngời thì cảm thấy “lượm được” một muội muội như vậy thật không sai, nên cảm ơn vận khí của mình tốt hay cảm ơn Phượng Vân đây? Aizzz muội muội này vẫn nghĩ hắn là Phượng Vân, thôi
thì có dịp sẽ giải thích sau vậy. Trước cứ lừa được muội muội đáng yêu
đến trên tay đã…huyết thống quả thật không thể xem thường, hắn tuy
nghiêm túc trầm ổn nhưng chung quy dòng máu chảy trong người hắn và
Phượng Vân vẫn là từ một gốc a.
- Không phải ta luôn là đại ca
của muội sao? Đại ca chính là thân nhân, là gia đình của muội, ai động
đến muội muội của ta thì…giết!
Hắn hài lòng thấy nàng mắt long
lanh trên trán nàng xuất hiện hai chữ “Sùng Bái” to tướng với hắn, lại
xoa xoa đầu nàng cái nữa. Cảm xúc rất tốt, giống con mèo nhỏ lông xù
vậy! Muội muội bảo bối của hắn mà biết hắn nghĩ như vậy đảm bảo tay hắn
sẽ ăn vô số vết móng vuốt của con mèo này.
- Ân, đại ca. Vậy bọn sát thủ kia thì sao?
- Bọn chúng là sát thủ chuyên nghiệp được huấn luyện liều chết hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không để lộ ra cố chủ đâu.
Mắt nàng đảo một vòng nở nụ cười âm hiểm như con cáo trộm được gà ngoắc
ngoắc tri phủ đại nhân lại nhỏ tiếng thì thầm thì thầm. Chỉ thấy Long
Vân đầu chạu xuống ba đường hắc tuyến khoé miệng rút a rút… Quan tri phủ toàn thân đổ mồ hôi lạnh còn nhiều hơn lúc nãy đầu gối run lên bần bật
cuối cùng ngẩng đầu lên hỏi vị “cô nãi nãi muội muội của thân vương”
này.
- Làm…làm vậy sợ rằng bọn chúng…
- Không sao không
sao, gửi chúng đến Tranh Mệnh cốc cho Đoạt thần y là được! Coi như quà
bồi thường đi, bây giờ thời buổi khó khăn ít kẻ “chết cũng không sợ”
lắm, có 6 tên hắn tha hồ mà thí nghiệm. Ân, hắn sẽ vui phải biết. Lần
sau ta đến cũng dễ chiếm đoạt bảo vật hơn phư phư phư…
Hai người còn lại trong phòng nhìn nhau mặt đen toàn tập cùng chung một suy nghĩ
“Đoạt thầ