
hông khí của đứa cháu mình, nét cười trên mặt cứng đờ, da gà thi nhau nổi lên, vội vàng nuốt xuống miếng bánh ngọt trong miệng, ngay lập tức lấy túi sách vội vàng đứng dậy. “Chị à, em còn có việc, em đi trước đây!”
“Ừm,chị tiễn em.” Trần Thu Cầm xấu hổ nói, rõ ràng đứa con gái của cô đã dọa người dì này sợ chết khiếp. Cô đành đứng dậy, khoác tay em gái mình đi ra cửa.
Chờ mẹ cùng dì đi khuất, Chử Nhược Ân đột ngột nói với khoảng không bên cạnh. “Ông nội, sao cái gì con nói mẹ và dì đều không tin hết vậy? Sao ông không nói chuyện cùng mẹ và dì đi!”
“Ha ha….” Một ông lão đầu tóc bạc trắng, cả chòm râu cũng bạc phơ ngồi bên cạnh bé, vẻ mặt hiền lành cười với cháu gái mình. “Vì mẹ con cùng dì con không thể cảm nhận được sự tồn tại của ông, cũng không nghe được lời nói của ông.”
“A, tại sao vậy ạ? Vậy thật sự là ông đã qua đời ư?” Bé giương đôi mắt to tròn, ngây thơ hỏi.
“Ừ, nhưng con lại được di truyền khả năng ngoại cảm của ông, chỉ cần con giữ bên người thứ đồ gì từng thuộc về ông, chúng ta sẽ lại gặp nhau.” Con trai ông không được thừa hưởng hoàn toàn năng lực của ông, nhưng hai đứa cháu gái này lại có thiên phú bẩm sinh, cuối cùng ông cũng có người kế nghiệp khả năng ngoại cảm rồi.
Chử Nhược Ân nhìn con gấu bông ông nội tặng ở trên tay mình, không hiểu ông đang nói gì. “Ông ơi, con chỉ biết siêu nhân bay trên trời thôi, khả năng ngoại cảm là gì ạ?”
“À…” Bé còn quá nhỏ để hiểu được những lời giải thích của ông, thật khó để diễn đạt. “Đây là quà sinh nhật ông nội tặng con.”
“Nhưng quà này không nhìn thấy được, có cảm giác được không ông?”
“Bây giờ con thấy được ông , cũng cảm giác được ông ở bên đó, không phải sao?”
Bé con gật đầu cười.
“Vậy đúng rồi, con có vận may được di truyền khả năng đặc biệt này,nhưng không được mang đi hại người, nếu không năng lực sẽ biến mất, sau này sẽ không bao giờ thấy ông nội nữa.”
“Vâng!”
Hai ông cháu vừa nói xong, chợt nghe vang một tiếng cửa đóng. Vậy là dì đi rồi, mẹ sắp quay lại.
“Thôi, ông phải đi đây, lần sau ông sẽ cùng đến nói chuyện với con nha, chúc con sinh nhật vui vẻ!” Ông cười ha ha, yêu thương xoa xoa đầu bé.
“Ông ơi, con có thể đi cùng ông không?”
“Không được, con phải ở lại cùng mẹ và em, nếu con cũng đi theo ông thì Nhược Lâm và mẹ con sẽ rất buồn, rất cô đơn đó!”
Bé gật đầu, dường như hiểu rõ tâm ý ông nội.
Chử Nhược Ân giơ tay vẫy tạm biệt ông, thấy trên người ông xuất hiện một vầng hào quang, sau bóng người cũng dần hóa hư ảo, biến mất cùng vầng ánh sáng đó bên cửa sổ.
Nhược Ân há hốc mồm kinh ngạc. Khung cảnh này nhìn như mấy bộ phim
thần tiên trên ti vi vẫn chiếu, bây giờ được tận mắt nhìn thấy, cảm giác thần kỳ, bay bổng lạ thường.
Ngoại cảm là một khả năng đặc biệt của con người. Người có khả năng ngoại cảm không sử dụng những giác quan bình thường, là khả năng cảm nhận bằng giác quan thứ sáu rõ ràng và liên tục hơn những người thường như khả năng nói chuyện với người chết, khả năng theo dõi con người, tiên đoán tương lai, biết được quá khứ của một thực thể nào đó v.v.
Phân loại theo nguyên nhân, nguồn cơn của ngoại cảm:
Ngoại cảm bẩm sinh: Tức là sinh ra đã có khả năng ngoại cảm.Ngoại cảm hình thành sau khi phải trải qua một biến cố ngoại cảnh : chấn thương, bệnh tật…Ngoại cảm có do rèn luyện theo những phương pháp đặc biệt.(Theo Wikimedia)
Kế cứu chồng – Chương 1.1Hai mươi hai năm sau…
Nằm ở vùng núi phía bắc Đài Loan có một ngôi nhà như trong cổ tích,lại nằm trong vùng Mậu Lâm được thừa hưởng đặc ân của thiên nhiên, xung quanh ngôi nhà là đồi núi xanh mướt. Sáng sớm, từ cửa sổ hướng tầm nhìn ra xa, chỉ có sương mù cùng mây trắng, như một bức tranh thủy mặc, khiến người ta cảm giác như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh.
Khu nhà như trong cổ tích này thật ra là một khu chung cư kiểu Âu mới hoàn thành, do kiến trúc sư nổi tiếng Bành Vũ Hiên thiết kế, sử dụng những vật liệu có tính bảo vệ môi trường cao, mái nhà dựng các tấm pin năng lượng mặt trời, các bộ phận khác đều sử dụng thiết bị thân thiện với môi trường.
Bành Vũ Hiên, sở hữu mái tóc vừa đen vừa lộn xộn, lông mày dày in đậm trên đôi mắt đen sâu lấp lánh như đá quý, tản ra một niềm tin kiên định vững chắc. Mũi thẳng, môi mỏng hơi nhếch khiến người khác có cảm giác lạnh lùng khó tiếp cận.
Ngay cả khi mặc trên người chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông cùng quần bò rách lỗ chỗ vẫn không thể che giấu một thân hình cao lớn, đẹp đẽ cùng cảm giác nổi loạn, tựa như con ngựa hoang chưa thuần phục.
Việc trang hoàng khu chung cư đến giữa trưa cũng coi như xong, đám công nhân cuối cùng cũng lục tục kéo nhau xuống núi.
Bành Vũ Hiên cẩn thận kiểm tra lại từng chi tiết trong phòng, sau đó mở cửa sổ, tầm mắt lướt qua một loạt hàng cây bách xanh ngắt, dừng lại ở một thân ảnh nhỏ nhắn. Người ấy buộc một chiếc khăn lam trên đầu, đeo tạp dề màu tím đang ngồi loay hoay ở trước sân chăm chút hoa cỏ. Khi tầm mắt anh dừng lại ở người con gái đó, đáy mắt ngay lập tức trở