Old school Swatch Watches
Kế Hoạch Bắt Cừu

Kế Hoạch Bắt Cừu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321743

Bình chọn: 9.5.00/10/174 lượt.

khiến anh chỉ muốn giết

người.

“Chúng ta vừa nói chuyện vui vẻ cơ mà?” Cô ta vừa dịu giọng nói, vừa mờ ám vẽ vòng tròn trước ngực Lâm Mạc Tang.

Đương nhiên Tô Y Thược cũng nhìn thấy rõ hình ảnh này, nhất thời giận dữ

không nói được thành lời, quay người chuẩn bị bỏ đi. Cô sợ rằng nếu còn

tiếp tục ở đây, sẽ còn nhìn thấy nhiều hình ảnh khiến cô khó chịu hơn!

Lâm Mạc Tang, anh giỏi lắm!!!

Lâm Mạc Tang căm ghét

hất mạnh tay cô ta ra khiến cô ta ngã xuống đất, rồi cầm khăn lau đi nơi vừa bị chạm vào của mình, đứng dậy đi ra cửa.

Michael giật mình kinh hãi, thôi xong rồi. Anh ta chưa kịp ngăn cản, Lâm Mạc

Tang đã quay người, một bóng hình quen thuộc chợt đập vào mắt anh, tâm

trạng vốn bực bội lập tức khựng lại một giây, sao cô ấy lại ở đây?!

Có điều, anh cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng Tô Y Thược, cô ấy đang từ từ đi về phía xa kia, bước chân có vẻ hơi nặng nề.

Người phụ nữ ngã trên đất không dám lên tiếng nữa. Đây không phải là con mồi

mà cô ta nên nhắm vào, cô ta không thể chọc vào người đàn ông này được.

Lúc này trong lòng Michael cũng rất bất an, ánh mắt càng lúc càng trầm

trọng của Lâm Mạc Tang khiến anh ta bất an.

“Tôi sẽ tặng cậu quà đáp lễ.” Lâm Mạc Tang lạnh lùng nói rồi nhanh chóng đi về phía Tô Y Thược vừa rời đi.

Michael cảm giác có luồng hơi lạnh dâng lên từ đáy lòng. Hình như anh ta vừa làm ra chuyện rất bất lợi với mình rồi!!!

Tô Y Thược cúi đầu bước vội vàng. Hình ảnh vừa rồi khiến mắt cô đau nhức.

“Cẩn thận.” Lâm Mạc Tang nhìn Tô Y Thược bước nhanh như có người đuổi theo

sau lưng. Đêm ở thành phố Quyết Hoa vẫn ồn ào như trước, một chiếc xe

lao nhanh qua đường nhưng Tô Y Thược cũng không để ý, lại khiến Lâm Mạc

Tang nhìn mà sợ run người.

Cô ấy chán sống rồi sao?!

Lâm Mạc Tang bước nhanh hơn, chắn đường Tô Y Thược.

Tô Y Thược lách sang trái muốn ra vẻ không nhìn thấy anh, tiếp tục bước

đi, nhưng Lâm Mạc Tang cũng đi sang trái. Tô Y Thược lại đi sang phải

không thèm nhìn anh, Lâm Mạc Tang lại đi sang phải. Hai người đi tới đi

lui, Tô Y Thược vẫn không tìm được khe hở. Tâm trạng của cô vốn đã không tốt, Lâm Mạc Tang trêu chọc cô như vậy khiến cô tức giận vung tay lên

với anh. Kết quả là tay vừa vung lên được nửa đường đã bị Lâm Mạc Tang

dễ dàng chặn lại. Tô Y Thược không thể nào rụt được tay về.

“Anh buông ra!”. Tô Y Thược quát. Rất hiếm khi cô mất khống chế như thế này, chỉ có anh là luôn có cách ép cô đến đường cùng.

Lâm Mạc Tang nghe xong cũng không động đậy, lẳng lặng nhìn khuôn mặt xinh xắn đang nổi giận của Tô Y Thược.

“Anh ra đây làm cái gì? Không phải Lâm tiên sinh đang hẹn người đẹp sao?!”.

Tô Y Thược biết cứng rắn cũng không có ích gì, liền đổi phương pháp.

Nghe vậy, Lâm Mạc Tang buông tay Tô Y Thược ra thật, vẻ mặt rất khó đoán.

Tay vừa được tự do, Tô Y Thược lập tức lùi lại phía sau, kéo giãn khoảng cách với Lâm Mạc Tang, tức tối nhìn anh.

“Lâm tiên sinh cũng đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, coi chừng giai nhân chờ sốt ruột. Tôi không làm phiền các người!”. Tô Y Thược căm giận nói, không thèm nghe Lâm Mạc Tang trả lời đã quay người bỏ đi.

“Anh không phải anh ấy, liệu em có còn để ý đến anh không?” Chưa bao giờ Lâm Mạc Tang mất tự tin như bây giờ. Trước kia, anh luôn có thể phớt lờ hết tất cả, chứ đừng nói đến chuyện nghi ngờ sức quyến rũ của mình, nhưng

hiện giờ anh lại không dám khẳng định. Cô luôn khiến anh bối rối.

Bước chân Tô Y Thược hơi khựng lại, quay lưng về phía Lâm Mạc Tang như nghĩ ngợi điều gì đó.

Khi Lâm Mạc Tang nghĩ cô sẽ không lên tiếng, thì Tô Y Thược nói.

“Anh là anh, em yêu là chính anh, không phải quá khứ cũng không phải tương

lai, mà là anh của hiện tại đang đứng trước mặt em!” Tô Y Thược nhẹ

giọng nói. Cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày cô cũng nói ra những lời như thế này, cho đến khi cô đối mặt với chuyện mất anh, đột nhiên cô thấy

vô cùng hối hận vì chưa nói cho anh biết rằng, cô yêu anh. Bây giờ, nói

ra được tâm sự của mình, cô thấy bình thản hơn rất nhiều.

Từng tiếng từng tiếng của Tô Y Thược cứ quanh quẩn trong đầu Lâm Mạc Tang,

giống như từng hạt mưa gõ mạnh vào tim anh, cảm giác sung sướng bao phủ

toàn thân.

Có lẽ vì quá để ý, nên dù không có trí

nhớ, nó vẫn khắc sâu trong lòng anh. Tô Y Thược giống như chiếc chìa

khóa mở cửa trái tim anh, khiến anh tỉnh ngộ.

Lâm Mạc Tang nhấc chân đi đến bên Tô Y Thược, sóng vai đứng cạnh cô, cầm lấy

bàn tay mềm mại của cô: “Mình cùng đi nhé.” Anh nói hơi gượng gạo.

Tô Y Thược lườm anh một cái, giọng chua lè nói: “Không đi tìm cô gái kia

à? Chưa biết chừng người ta còn đang chờ anh đấy.” Tuy giọng nói kiên

quyết nhưng lại không né tránh bàn tay anh.

“Michael gọi tới mà.” Lâm Mạc Tang giải thích, anh chỉ sợ nếu không nói rõ thì không biết cô nhóc này còn giận đến lúc nào.

Tô Y Thược nhìn anh nghi hoặc: “Thật sao?”

“Ừ.” Lâm Mạc Tang hơi cong môi, cũng không vạch trần chuyện cô đang ghen.

Nghe xong, Tô Y Thược im lặng. Cô cứ lo anh xảy ra chuyện gì, nên hơn nửa

đêm chạy ra ngoài tìm anh, không ngờ lại thấy anh ngồi trò chuyện với

một người phụ nữ lạ, hơn nữa, ch