
ào về
mối quan hệ của họ. Dù sao, lúc trước Lâm Mạc Tang cũng chưa từng nói
thẳng với cô rằng anh ấy yêu cô bao giờ, cô không biết vị trí của mình
trong lòng anh là thế nào.
Lâm Mạc Tang nhìn xung quanh, nhưng trong đầu không hề có chút ấn tượng nào cả.
“Đừng vội.” Tô Y Thược an ủi.
Lâm Mạc Tang nhìn cô, từ sau khi gặp cô, anh cũng không còn quá bận tâm đến chuyện ký ức nữa, chỉ cần có cô ở bên cạnh, anh đã cảm thấy rất bình
yên rồi.
Lúc này, điện thoại di động của Tô Y Thược
vang lên, trên màn hình hiển thị người gọi tới là Nhất Sát. Cô ra hiệu
với Lâm Mạc Tang một cái rồi đi ra hành lang.
Nhìn theo bóng Tô Y Thược, sắc mặt Lâm Mạc Tang hơi biến đổi.
“Có chuyện gì?” Bình thường nếu không có việc gì, Nhất Sát cũng sẽ không
liên hệ với cô, bây giờ gọi thế này chứng tỏ bên Liệt Diễm có chuyện. Đã hai năm trôi qua, lời hẹn ba năm của cô và Hồng Thiên cũng sắp đến. Đến lúc đó, cô sẽ rời khỏi mấy chuyện hỗn loạn này, luôn luôn ở bên anh.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Y Thược vô cùng thoải mái.
“Quỳ Thiên phái người đến, muốn… hẹn gặp cô.” Giọng điệu của Nhất Sát đầy vẻ nghi hoặc, hắn không biết chuyện một năm trước nên khi nghe lời mời
này, ngoài việc nghi ngờ về mục đích của nó ra, hắn cũng không cảm thấy
có gì kỳ quái.
Nhưng đối với Tô Y Thược mà nói thì
không giống như vậy. “Là Koster sao?” Giọng Tô Y Thược hơi cao lên một
chút. Không ngờ vụ nổ lớn lần đó cũng không giết được hắn, có điều, cô
sẽ không mù quáng đi báo thù nữa. Cái giá đắt mà cô phải trả lần trước
khiến cô không thể chịu đựng nổi.
“Vâng.” Nhất Sát dừng lại một chút, “Có cần tôi đi cùng cô không?” Hắn rất lo cho cô.
“Không.” Cô có một người phù hợp hơn để đi cùng.
Quay về phòng, Lâm Mạc Tang đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía Tô Y
Thược, không biết đang nghĩ gì. Hình như anh hơi gầy đi.
Tô Y Thược đi tới sau lưng anh, anh như không phát hiện ra, cũng không quay đầu lại.
Cô chậm rãi vòng tay ôm eo anh, úp mặt vào tấm lưng rộng của anh, nếu thời gian cứ dừng lại tại giây phút này thì tốt quá.
“Em yêu anh ta sao?”.
“Yêu.” Tô Y Thược trả lời không chút do dự. Cô biết anh đang hỏi cô có yêu Lâm Mạc Tang hay không.
Rõ ràng cùng là một người, nhưng đối với câu trả lời của cô, anh vừa vui
sướng lại vừa khó chịu, cảm giác như đang ăn dấm chua của chính mình
vậy.
“Đúng rồi, thật ra thân phận của anh là môn chủ
Quyết Tài môn, anh còn có một cậu em trai nữa, anh muốn gặp cậu ấy
không?”. Tô Y Thược vội vàng muốn kể cho anh nghe về chuyện quá khứ
nhưng lại không nhìn thấy vẻ tức tối thoáng lướt qua mắt anh. Anh đang
nghĩ, người cô yêu là mình của quá khứ, nếu anh vĩnh viễn không nhớ lại
chuyện trước kia, liệu cô có rời xa anh không?
Đối
với anh hiện tại mà nói, thì thế giới này chỉ tồn tại trong một năm trí
nhớ, có biết bao nhiêu chuyện mà anh không biết, dường như anh chợt biến thành người ngoài vậy. Đương nhiên, anh cũng có thể hoàn toàn không cần đến những chuyện trước kia, với một người vương giả như anh, thì có hay không có quá khứ cũng không quan trọng. Nhưng vì có cô tham dự vào thế
giới đã qua của anh, nên anh không muốn sống trong sự mịt mờ thêm nữa.
“Ừm.” Lâm Mạc Tang đáp.
“Nhưng mà, anh phải đi cùng em đến một nơi đã…”. Giọng nói của Tô Y Thược càng lúc càng nhỏ, cho đến khi Lâm Mạc Tang nghe thấy tiếng thở đều khe khẽ
vang lên sau lưng thì mới biết, không ngờ cô lại dựa vào lưng anh ngủ
quên mất rồi.
Lâm Mạc Tang cứng người tại chỗ, cô gái này đứng mà cũng có thể ngủ được sao? Cô đã bao lâu không ngủ một giấc
ngon lành rồi?! Anh dùng một tay khẽ đỡ lấy Tô Y Thược, chậm rãi quay
người lại để cô dựa vào ngực mình. Anh thật may mắn vì trong quá khứ của mình đã có cô.
Tô Y Thược ngủ say sưa một ngày một
đêm, khi tỉnh dậy, Lâm Mạc Tang đã không còn trong phòng nữa. Cô tưởng
hai ngày hôm nay đều là ảo giác của mình, hoảng sợ quên cả đi dép, mặc
nguyên áo ngủ ngả nghiêng chạy ra khỏi phòng. Vừa nhìn thấy khuôn mặt
trắng bệch của cô, Lâm Mạc Tang khẽ nhíu mày, lúc thấy cô để chân trần
chạy ra, anh không nói câu nào, khiêng cô lên đưa vào phòng ngủ. Tô Y
Thược vẫn cười ngây ngô suốt cả quãng đường, nhéo mạnh vào người mình,
cảm giác đau đớn nói cho cô biết, cô không nằm mơ, anh ấy thật sự đã
quay lại!
Ánh mặt trời ấm áp phủ trên chiếc giường rộng lớn, Lâm Mạc Tang cúi đầu đi giày cho Tô Y Thược.
“Lần sau đi ra ngoài phải đi giày.” Lâm Mạc Tang hơi giận dữ dặn cô.
“Ừm.”
“Thay quần áo nữa.”
“Ừm.”
…
…
Đi giày cho Tô Y Thược xong, Lâm Mạc Tang ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ngốc
nghếch của cô, nhéo nhẹ vào cái mũi xinh xắn của cô rồi cưng chiều nói:
“Ngốc ạ.”
Vì sự xuất hiện của Lâm Mạc Tang, thế giới của Tô Y Thược lại đong đầy hy vọng, mọi thù hận cũng không còn nữa.
Có lẽ ngay cả Lâm Mạc Tang cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ yêu một người
như vậy, không cần bận tâm đến bất cứ chuyện gì, chỉ cần có cô ấy ở bên, lòng đã vui lắm rồi.
Nghe nói Tô Y Thược tìm thấy
Lâm Mạc Tang, Lâm Văn Cảng lập tức bay từ thành phố A đến đây. Tuy Lâm
Mạc Tang không nhớ rõ người và chuyện trước kia nhưng cũng kh