Pair of Vintage Old School Fru
Kế Hoạch Bắt Cừu

Kế Hoạch Bắt Cừu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321832

Bình chọn: 8.5.00/10/183 lượt.

hứ?! Lâm Mạc Tang nhỏ giọng chửi thề một tiếng rồi để trần nửa

người trên, bước xuống giường đi thẳng vào phòng tắm. Xem ra, đêm nay

không ngủ nổi rồi.

Tô Y Thược vẫn nhìn theo bóng Lâm

Mạc Tang không hiểu. Anh sao thế? Hơi lạnh len lỏi đã cho cô câu trả

lời, vì sao cô lại thấy mong chờ chứ?!! Tô Y Thược kêu lên một tiếng rồi trùm chăn lên đầu, mất mặt chết đi được!!!

Trưa ngày hôm sau, Tô Y Thược và Lâm Mạc Tang thu dọn một chút ở Văn gia. Vừa

nhìn thấy anh, cô đã đỏ bừng mặt. Đêm qua Lâm Mạc Tang ngủ trên ghế

salon một đêm.

Khi đi ngang qua gã bồi bàn đêm qua đã đưa cô đến đây, Tô Y Thược vẫn bình tĩnh lướt qua như chưa từng nhìn

thấy gã. Bồi bàn kia nghi hoặc nhìn cô, đến lúc nhận ra cô chính là

người đêm qua gã vừa bắt về, gã liền hoảng hốt vội vàng báo với Văn

Quân.

Nghe tin báo, Văn Quân lập tức tới phòng khách, lúc này Lâm Mạc Tang và Tô Y Thược đang chuẩn bị đi.

“Cậu bỏ rơi Ôn Nhi vì một người phụ nữ như vậy sao?” Giọng điệu của Văn Quân đầy vẻ chất vấn.

Lâm Mạc Tang không nói gì. Anh muốn rời khỏi đây chỉ vì cảm thấy mình không cần thiết phải tiếp tục ở đây nữa, anh muốn tìm lại trí nhớ của mình,

anh không thích sống trong một thế giới có những khoảng trống như thế.

“Người phụ nữ như vậy à?! Tôi rất muốn hỏi xem trong mắt Văn tiên sinh, tôi là người phụ nữ thế nào?” Tô Y Thược cười châm chọc, sau đó lạnh giọng

nói: “Dù sao cũng tốt hơn loại đàn ông vứt vợ bỏ con như Văn tiên sinh

gấp trăm ngàn lần!”

Một năm trôi qua, cô đã hiểu ra

rất nhiều điều, có đôi khi, lạnh lùng không phải là cách tốt nhất để đối phó với một ai đó, có một số người, phải đạp thẳng vào chỗ đau của ông

ta, thì ông ta mới tỉnh ngộ được! Cho nên, cô không còn yếu đuối nữa,

phải nói là, từ sau khi mất đi Lâm Mạc Tang, cô đã học được cách làm thế nào để khống chế khoảng trời của mình.

Vừa nghe câu

nói của Tô Y Thược, sắc mặt Văn Quân lập tức thay đổi. Ông ta trợn trừng mắt đứng đó, không nói được lời nào, dáng vẻ suy sụp như già đi vài

chục tuổi trong chớp mắt.

“Cô… cô là ai?”. Văn Quân hơi run rẩy hỏi, mắt nhuộm đẫm đau thương.

“Ông không xứng được biết!”. Tô Y Thược quay người chuẩn bị rời khỏi nơi

khiến cô buồn nôn này, “Tôi cũng không dám ra oai trên địa bàn của Văn

tiên sinh, chúng tôi nên rời đi sớm một chút là hơn!”.

Lâm Mạc Tang im lặng đi theo Tô Y Thược. Cô ấy sao vậy? Vừa rồi, trên người cô toát ra cảm giác tuyệt vọng khiến tim anh nhói đau.

Văn Quân tê dại người, suýt nữa ngã xuống đất. Ông ta đã phụ bạc một người, đến tận bây giờ ông ta vẫn còn hối hận không nguôi!

“Có tâm sự gì à?”. Tô Y Thược quyết định cùng Lâm Mạc Tang quay về thành

phố Quyết Hoa trước. Nhìn thấy một số cảnh tượng quen thuộc, chưa biết

chừng lại có thể giúp anh tìm lại được trí nhớ của mình. Lúc này, hai

người đang trên đường ra sân bay, suốt cả quãng đường, Tô Y Thược hầu

như không lên tiếng.

Từ sau khi gặp Văn Quân, tâm

trạng của cô ảm đạm hơn rất nhiều. Tuy Tô Y Thược cố kìm nén, nhưng Lâm

Mạc Tang vẫn hy vọng cô có thể nói cho anh biết. Anh muốn biết tất cả

mọi chuyện của cô.

“Không thể nói cho tôi biết sao?”. Nhìn Tô Y Thược vẫn không lên tiếng như trước, Lâm Mạc Tang hơi buồn bực.

“Chỉ vì không biết phải nói thế nào thôi, chuyện đã qua rồi, cứ để nó qua

đi!” Tô Y Thược ngẩng đầu cười với anh, bỏ đi vẻ ủ dột lúc trước.

Tốc độ biến sắc mặt của Tô Y Thược quá nhanh khiến Lâm Mạc Tang không biết nói gì, nhất thời cũng không đoán được tâm tư của cô.

Sau đó, Tô Y Thược lại khôi phục dáng vẻ lúc trước, Lâm Mạc Tang cũng không vạch trần nụ cười gượng gạo của cô. Anh không phải là cô, cũng chỉ có

thể lẳng lặng theo dõi buồn vui hờn giận của cô.

“Thiếu gia!”. Vừa nhìn thấy Lâm Mạc Tang xách hành lý từ trong xe ra, thím Hoàng vui mừng kêu to.

Lâm Mạc Tang hoang mang nhìn Tô Y Thược đi sau mình.

“Thiếu nãi nãi!” Thím Hoàng càng kích động hơn. Suốt một năm không thấy họ, bà còn cho rằng họ sẽ không trở lại, không ngờ còn có thể nhìn thấy thiếu

gia và thiếu nãi nãi, mắt thím Hoàng rưng rưng nước mắt.

Lâm Mạc Tang càng hoang mang hơn, mình được gọi là thiếu gia đã đành, sao Tô Y Thược lại được gọi là thiếu nãi nãi?!

“Đây là nơi anh ở lúc trước.” Tô Y Thược chỉ vào căn phòng trước mặt, nghiêm túc nói: “Đây là thím Hoàng, quản gia của anh.”

“Vậy còn em?”. Lâm Mạc Tang chỉ tò mò không biết thân phận của cô là gì, nếu theo như điều anh vừa nghe được, thì không phải cô chính là…

“Vợ anh.” Tô Y Thược đỏ mặt nói rồi đi về phía thím Hoàng, không để ý đến phản ứng của Lâm Mạc Tang.

Lâm Mạc Tang ngẩn người đứng đó, cảm giác vui sướng chợt dâng lên trong

lòng. Cô ấy là vợ của anh, vậy không phải cô ấy chính là người của anh

sao?! Nghĩ tới đây, anh cong môi cười sung sướng, vội vàng đuổi theo

bóng người đang đi xa. Thật không biết trong hai người bọn họ, ai là

người lên thuyền kẻ trộm của ai, ai là người gài bẫy ai!

“Chúng ta kết hôn rồi?”. Lâm Mạc Tang nhìn thím Hoàng đặt hành lý của anh và Tô Y Thược vào chung một phòng, nghi hoặc hỏi.

“Ừm.” Tô Y Thược đang lo không biết phải giải thích với anh như thế n