
hư vậy chứ?
Mục đích Lâm Mạc Tang nhận lời hẹn của Tô Y Thược là vì muốn từ cô tìm hiểu một chuyện. Lần trước gặp
cô, rõ ràng anh có cảm giác cô biết anh, nhưng lúc sau lại cố tình giấu
diếm khiến anh hơi hoang mang.
Hai người ngồi đối diện nhau, không ai lên tiếng trước.
Hôm nay Lâm Mạc Tang không đeo mặt nạ. Lúc trước khi cứu anh về, Văn Quân
yêu cầu anh trước khi kết hôn với Văn Ôn Nhi thì không được lộ mặt thật
trước mặt người ngoài. Tuy yêu cầu này rất kỳ quái, nhưng Lâm Mạc Tang
cũng không để ý, dù sao anh cũng tự có cách đi điều tra chuyện của mình.
“Một năm nay anh sống có được không?!” Tô Y Thược phá vỡ sự yên lặng trước.
“Ừm, trừ việc quên hết mọi chuyện ra, thì tất cả đều ổn. Cô biết tôi?”
Tô Y Thược hơi do dự không biết mình có nên nói rõ quan hệ giữa hai người
và chuyện lúc trước không. Lỡ anh ấy không tin thì biết làm sao?!
Thấy cô im lặng không nói, Lâm Mạc Tang có thể khẳng định ngay, cô ấy biết mình.
Một năm nay anh lợi dụng nhân lực đi điều tra giúp anh, nhưng kết quả thu
được chỉ giống những gì Văn Quân nói khiến anh cảm thấy khá kỳ quái. Lần nào cũng có một thế lực nào đó ngăn cản anh điều tra. Mà hôn sự của anh và Văn Ôn Nhi cũng là do Văn lão, chính là Văn Quân tự xưng là ba nuôi
của anh ấn định ra. Lúc ấy anh cũng không cảm thấy gì cả.
“Tôi tên gì?” Giọng Lâm Mạc Tang hơi lạnh đi, vì sao cô ấy không muốn nói?!
“Lâm Mạc Tang.” Tô Y Thược không biết phải làm sao.
“Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện.” Lâm Mạc Tang chậm rãi nói.
“Berg!!” Ở cửa nhà hàng, Văn Ôn Nhi mặc đồ công sở, vẻ mặt vội vàng vừa gọi vừa
chạy về phía hai người Tô Y Thược, ngắt đứt câu chuyện của họ.
Sau khi trấn tĩnh lại, bỏ đi vẻ toan tính, Văn Ôn Nhi bày ra vẻ nữ tính dịu dàng đứng vững bên cạnh Lâm Mạc Tang rồi nở nụ cười với Tô Y Thược.
Nhìn Văn Ôn Nhi kéo cánh tay Lâm Mạc Tang, trong mắt Tô Y Thược thoáng có chút đau lòng.
“Tôi tên là Lâm Mạc Tang.” Lâm Mạc Tang lạnh lùng sửa lại.
Bàn tay đang nắm cánh tay anh siết chặt lại, vẻ mặt ôn hòa của Văn Ôn Nhi vỡ nát, run rẩy hỏi: “Anh… anh biết rồi à…”
Hôm nay khi Michael đưa cô ta đi thử váy cưới, bị cô ta đeo bám dò hỏi mãi
không thôi, cuối cùng anh ta vẫn phải kể cho cô ta nghe chuyện xảy ra ở
quán bar đêm qua. Lúc ấy, cô ta có cảm giác vô cùng bất an, không thử áo cưới nữa mà vội vàng chạy tới đây, không ngờ vẫn muộn một bước.
“Không. Tôi chỉ biết tên của tôi.” Lâm Mạc Tang châm chọc, vì sao bọn họ đều giấu, thậm chí là lừa anh?!
Tay Văn Ôn Nhi hơi lỏng ra một chút, nhận ra mình thất thố, lập tức khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
“Em xin lỗi, chuyện này là em không đúng, chúng ta quay về rồi nói chuyện sau được không?” Văn Ôn Nhi cầu xin.
Giọng điệu của cô ta chỉ khiến Lâm Mạc Tang thấy chán ghét, mà Tô Y Thược lại khiến anh cảm thấy xót thương. Có thể thấy được, ngay cả trong tiềm
thức thì địa vị của Tô Y Thược trong lòng anh cũng khác với những người
khác.
“Lâm đại ca, anh ngủ chưa?” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa và tiếng hỏi của Văn Ôn Nhi.
Tô Y Thược nhíu mày, Lâm Mạc Tang vô tình nhìn về phía cô.
“Xem ra anh sống ở đây cũng không tồi, nửa đêm còn có hẹn.” Giọng điệu của
Tô Y Thược chua chua khiến Lâm Mạc Tang chợt nổi ý muốn gõ đầu cô vài
cái. Chính anh cũng giật mình, tính cách của anh luôn máu lạnh, vậy mà
lại có suy nghĩ muốn trêu chọc cô sao?!
“Anh cứ từ từ mà tán gẫu với giai nhân, em đi tắm một cái đã.” Tô Y Thược vứt vỏ
chuối sang một bên còn không thèm nhìn, đi thẳng vào phòng trong.
Hừ! Lâm Mạc Tang, anh dám không ngăn em lại!!! Tô Y Thược tức giận đóng sầm cửa lại.
Lâm Mạc Tang khẽ cười, trong mắt ánh lên vẻ cưng chiều quen thuộc.
Văn Ôn Nhi lại gõ cửa hai cái nữa, Lâm Mạc Tang lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, đi ra mở cửa.
“Em… em vào được không?” Văn Ôn Nhi thận trọng hỏi.
Lâm Mạc Tang không trả lời, Văn Ôn Nhi lách người vào phòng. Sau khi ngồi
xuống ghế, cô ta cong môi cười: “Lâm đại ca, cảm ơn anh.”
Lâm Mạc Tang không tỏ thái độ gì.
“Em nghe ba nói, ngày mai anh sẽ đi à?” Văn Ôn Nhi hy vọng sẽ nghe được câu trả lời phủ định, nhưng sự im lặng của Lâm Mạc Tang đã chứng thực tin
tức đó, “Vậy… còn hôn sự của chúng ta?” Văn Ôn Nhi lại như sắp òa khóc.
Lâm Mạc Tang hơi khó chịu. Khi vừa tỉnh lại, Văn Quân nói với anh rằng
trước kia anh là chồng chưa cưới của Văn Ôn Nhi, lúc ấy anh cảm thấy
chẳng có gì, nhưng bây giờ, chỉ cần nhắc tới kết hôn, trong đầu anh sẽ
xuất hiện khuôn mặt của cô gái nhỏ kia.
“Sẽ không tổ chức nữa.” Lâm Mạc Tang thẳng thắn.
“Vì sao… Không phải lúc trước anh đã đồng ý rồi sao? … Anh có biết em yêu
anh nhiều bao nhiêu không…” Văn Ôn Nhi òa khóc, tiến tới gần Lâm Mạc
Tang. Lâm Mạc Tang lại né tránh theo bản năng, anh ghét người khác chạm
vào mình.
“Thứ mà cô thích không phải là tôi.” Lâm
Mạc Tang lạnh lùng nói. Cô ta chỉ sùng bái mình một cách mù quáng mà
thôi, nhưng chính cô ta không ý thức được điều đó.
“Em thật sự thích anh mà…” Văn Ôn Nhi vẫn cứng đầu không chịu buông tay.
“Muộn rồi, cô về phòng đi.” Lâm Mạc Tang không hề để ý tới Văn Ôn Nhi, cũn