
n lạc được……
Dạ Bác Vũ dập tắt điếu thuốc, kéo lỏng cà vạt, cởi bỏ nút áo sơ mi.
Anh mở điện thoại gọi cho Dương Tĩnh Du – bạn thời đại học của Hạ Đậu Khấu .
Dương Tĩnh Du và Hạ Đậu Khấu giao tình sâu nặng, bây giờ lại cùng làm việc ở công ty. Bình thường anh xuất ngoại nhưng vẫn không quên tùy tay mang chút quà tặng cho cô ta, nay đương nhiên lại rất có lợi.
“A lô, tôi Dạ Bác Vũ. Hạ Đậu Khấu có ở chỗ cô không?”
“Không có, chẳng phải anh có số điện thoại di động của cô ấy sao? Có việc gì à?” Dương Tĩnh Du thấy kỳ lạ hỏi.
“Cô ấy không nhận điện thoại, nên tôi không biết cô ấy ở đâu.”
“Ha ha ha, tối nay cô ấy hẹn hò với soái ca hàng xóm đối diện nhà các anh - Hoàng Gia Văn đó, chắc không muốn ai làm phiền, cho nên mới tắt máy.” Dương Tĩnh Du ha ha cười. “Nếu anh thật sự có chuyện gì gấp, tôi sẽ giúp anh tìm số điện thoại của nhà hàng, hình như cô ấy đi nhà hàng Ý……”
“Không cần, chỉ có một số hồ sơ cần giải quyết, tối nay tôi sẽ nói với cô ấy sau.”
Chấm dứt đối thoại, Dạ Bác Vũ mặt không chút đổi sắc ngồi trên bậc thang trước cửa, hung hăng hút một hơi thuốc lá.
Thật tốt quá! Anh ở đây lo lắng cho an nguy của Hạ Đậu Khấu, cô lại cùng Hoàng Gia Văn đến nhà hàng hẹn hò!
Hạ Đậu Khấu có lương tâm hay không hả —nhà hàng kia anh có thể dẫn cô đi cơ mà!
Biết cô thích ăn thịt nướng, rồi biết cô thích ăn cả pizza, thấy cô có hứng thú với các món ăn, anh lên mạng siêu tầm tư liệu, còn lên cả diễn đàn tuổi trẻ hỏi tường tận chi tiết từng món một.
Nếu các nhân viên biết phó tổng giám đốc luôn hờ hững của bọn họ lại làm loại chuyện này, cho dù không ngã bể kính mắt thì nhất định cũng bị sặc nước miếng.
Càng bi thảm là, anh ‘dụng tâm lương khổ’ bao lâu nay tất cả đều ‘đàn gảy tai trâu’, mặc dù anh không phải thần đồng thì cũng chính là thiên tài, bây giờ cũng phải bó tay.
Dạ Bác Vũ hút hết một điếu thuốc, lại liếc mắt nhìn đồng hồ –
Mới đây mà đã qua 10 phút rồi sao?!
Anh xoay người vào trong nhà, quyết định nên tắm nước lạnh trước để thanh tỉnh đầu óc, như vậy anh mới có thể có thêm thời gian đối phó tốt với Hạ Đậu Khấu.
Sống dưới một mái nhà, cô sẽ luôn có cách gặp phải loại chuyện hẹn hò với hàng xóm này, nếu anh không trông chừng cho kỹ, ai biết có một ngày nào đó cô bỏ trốn cùng người khác hay không.
Anh dùng trăm phương ngàn kế nhiều năm như vậy, tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra!
Anh nghĩ cô bỗng nhiên quay đầu, sẽ phát hiện thâm tình của anh, ai ngờ cô lại không hề cảm nhận được.
Sự thật chứng minh, kế hoạch theo đuổi vợ trong im lặng của anh thất bại thảm hại, tám phần phải sửa đổi toàn bộ kế hoạch, lần này phải làm ồn ào tới nỗi tất cả mọi người đếu biết, bức cô không có đường lui mới thôi.
Bởi vì anh dám lấy người thân trong gia đình ra đánh đố cô, với lại anh không tin cô không có một chút tình cảm nào với anh!
***
Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, một ánh sao nhỏ trên bầu trời nhẹ nhàng lóe lên trong chớp nhoáng, thời tiết hợp lòng người, gió se se lạnh, vô cùng thích hợp để tản bộ.
Hạ Đậu Khấu cùng Hoàng Gia Văn tản bộ trên đường, hương hoa nhài theo hai hàng cây bên đường bay tới, đèn đường chiếu sáng thềm đá cẩm thạch màu trắng làm chúng càng thêm lung linh, huyền ảo.
Cô xem pho tượng thần tình ái Cupid phun nước, trong đầu nhớ đến lời nói của Dạ Bác Vũ.
Rốt cục tối nay anh muốn nói với cô cái gì? Làm cô vừa dùng bữa tối vừa ép mình đừng nghĩ tới chuyện này nữa. Nhưng mà, mới trở về nhà, liền khống chế không được nhớ tới.
“Thức ăn ở nhà hàng Ý em chọn thật sự tốt lắm. Đương nhiên, so với tay nghề nấu ăn của em còn kém hơn một bậc.” Hoàng Gia Văn nói.
Thế à? Hôm nay tôi cảm thấy hương liệu bọn họ dùng làm bánh không được toosy cho lắm. Hạ Đậu Khấu nghĩ trong lòng, nhưng cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười một cái.
“Anh thích nhà hàng kia à, thật may quá.” Cô nói.
“Đúng rồi, em đi Italy Venice* chưa? tôi đã ở đó một tháng. Ngồi tại quảng trường uống cafe, nhìn đàn bồ câu bay lên……” Hoàng Gia Văn nhìn cô, thân thiện kể lại chuyến du lịch của anh.
Hạ Đậu Khấu lẳng lặng nghe anh nói chuyện, không nhanh không chậm hưởng ứng từng lời nói của anh.
Mấy năm nay, cô không quen bạn trai, không phải không có người để ý, chính là cô vẫn không có hứng thú ‘đến gần’ ai cả.
Cho đến khi liên tục nhận được thiệp cưới của người quen, ngay cả bạn tốt Dương Tĩnh Du cuối tháng này cũng đính hôn, cô mới đột nhiên nhớ ra, cô cũng nên nghĩ đến chuyện ‘thành gia lập thất’, cũng nên cẩn thận nghĩ đến việc kết giao một chút.
Dù sao, những năm gần đây cô đều đặt hết tâm trí lên người Dạ Bác Vũ, ngoại trừ Dương Tĩnh Du, cô thậm chí không liên lạc với một người bạn nào.
“Nhưng mà, bây giờ trở lại Đài Loan, vẫn cảm thấy nơi này cuộc sống nơi này là tốt nhất……” Hoàng Gia Văn vẫn đang thao thao bất tuyệt nói.
Hạ Đậu Khấu bước đến trước cửa nhà, lầu ba sáng đèn, chứng tỏ ‘Dạ tiên sinh cuồng công tác’ vẫn còn đang phấn đấu làm việc.
Không biết anh đã ăn cơm chưa?
“Tôi biết Đài Loan là nơi khiến anh an tâm sống nhất, hoan nghênh anh trở lại Đài Loan. Ngủ ngon.” Hạ Đậu Khấu một lòng nghĩ đến Dạ Bác Vũ, mỉm