Old school Easter eggs.
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Của Dạ Tiên Sinh

Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Của Dạ Tiên Sinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322144

Bình chọn: 7.00/10/214 lượt.

chút manh mối, anh xem thường. “Em đừng có nói là muốn anh giải hòa với ba.”

Hạ Đậu Khấu không nói chuyện, chỉ vùi hai má vào bả vai anh, khẽ thở dài.

“Chú Dạ là người một nhà, chúng ta phải quý trọng người nhà.” Cô khẽ tựa vào bờ vai anh.

Dạ Bác Vũ vòng tay ôm thắt lưng của cô, biết cô vì mất đi người thân mà càng thêm quý trọng.

“Trước đó anh đã nói, mặc kệ ba tính không để công ty lại cho anh, anh đều phải cười em.” Anh nhíu mày rậm, không hề giấu diếm nói: “Thật ra, anh cảm thấy tiền thuế thừa kế rất dọa người, không bằng bán công ty bắt đầu từ số không, có vẻ thực tế một chút.”

“Dạ tiên sinh, chuyện đó không có quan hệ gì đến tiền thuế thừa kế, đó là tâm huyết của chú Dạ.” Hạ Đậu Khấu trợn to mắt, nhịn không được đánh tay anh.

“Hạ tiểu thư đứng đắn, anh làm việc đến căn nhắc, em không cần kích động như vậy, tuy rằng anh nghĩ như vậy, nhưng anh sẽ không nói những lời này cho ba anh biết.” Dạ Bác Vũ nhìn cô luôn suy nghĩ vì người khác, trong lòng vừa tức lại đau lòng. “Em đấy, biết rõ nói những lời này không anh không thích nghe mà vẫn cứ nói, không sợ anh cứ vậy trở mặt chạy lấy người sao?”

Hạ Đậu Khấu vỗ về mặt anh, ánh mắt kiên định nhìn anh.“Nói thì vẫn phải nói, nếu anh trở mặt chạy lấy người, em sẽ tiếp tục tìm anh, đến khi anh về nhà mới thôi.”

“Cô gái ngốc, nhà họ Dạ đáng giá em phải trả giá nhiều như vậy sao?” Anh nói.

“Bởi vì anh họ Dạ mà......” Cô ngửa đầu nhìn anh cười, đôi mắt để lộ tình yêu.

Anh cúi đầu dùng môi chạm lấy nụ cười của cô.

“Chuyện này nói thế đủ rồi, có thể ngừng đi......” Lúc này ôm nhuyễn ngọc ôn hương, đôi mắt ngập nước chăm chú nhìn anh làm cho toàn thân anh không có một chỗ nào không nóng ran!

“Không đủ, anh còn chưa đồng ý theo em về......” đầu ngón tay của Hạ Đậu Khấu nhéo vạt áo trước của anh, nhẹ giọng nói.

“Đúng, quả thật không đủ.” Dạ Bác Vũ hôn cô, ngắt lời của cô.

Hạ Đậu Khấu còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, cả người đã bị đẩy lên giường. Mà cả người anh lại đè phía trên cô, con ngươi đen tràn ngập dục vọng.

“Không phải loại không đủ đó......” Cô đỏ bừng mặt, tiếng nói như muỗi kêu.

Nhưng mà, cô vừa mở miệng nói chuyện, liền bị anh thừa dịp chiếm cơ hội.

Anh tiến quân thần tốc chiếm lĩnh tất cả của cô, dùng nhiệt tình anh giấu ở trong lòng nhiều năm, dời núi lấp biển thổi quét tất cả tri giác của cô.

Lúc này thiên thời địa lợi nhân hoà, ngày mai không cần nghĩ tới, mà cô đã thổ lộ tình yêu với anh, cho dù trong phòng không có bảo hiểm, anh cũng không để ý nhiều như vậy.

Anh muốn cô sáu năm, cho dù chín tháng sau toát ra một đứa nhỏ, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa!

Vừa nghĩ tới điều này, Dạ Bác Vũ lại càng nhiệt tình mênh mông.

Tay anh lướt qua da thịt toàn thân cô, hóa giải kháng cự cuối cùng của cô, làm cho cô mất hết lý trí ở dưới thân anh, chỉ biết rên rỉ, chỉ nhớ rõ từng đợt khoái cảm do tay anh mang lại, chỉ nhớ rõ người đàn ông chuyên tâm yêu cô --

Dạ Bác Vũ.

Buổi sáng thứ hai, xe của Dạ Bác Vũ như thường ngày đúng chín giờ đến bãi đỗ xe của công ty.

Ngồi ở ghế phó lái Hạ Đậu Khấu mặc quần áo màu nhạt, cổ thắt một cái khăn lua Enma, che dấu dấu vết bị người nào đó ép buộc vô cùng thê thảm.

“Đi làm.” Dạ Bác Vũ dừng xe, nghiêng người cười với cô.

Dường như bắt đầu từ thứ Bảy, bên môi anh luôn treo theo nụ cười, ngay cả khi ngủ khóe miệng cũng dương lên.

“Nếu anh cứ cười như vậy cả ngày, người trong công ty sẽ bị anh dọa hỏng mất.” Hạ Đậu Khấu ôm khuôn mặt anh, cố gắng chỉnh nó thành bộ dạng khốc lúc đầu.

Dạ Bác Vũ cắn tay cô, khuôn mặt cương nghị lộ vẻ mỹ mãn như đại sói hoang cơm no rượu say.

“Sợ thì sao? Nếu không phải em nói anh cho ba anh chút mặt mũi, anh đã tuyên bố tin chúng ta đính hôn ngay tại công ty.” Dạ Bác Vũ lơ đễnh nói, đầu ngón tay lưu luyến cọ gương mặt mềm mềm của cô.

Chờ nhiều năm, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại ôm cô vào trong lòng, một giây anh cũng không muốn buông cô ra.

“Em đã ở bên cạnh anh, anh gấp cái gì.” Hạ Đậu Khấu rút tay bị anh chọc ngứa về, vỗ nhẹ hai mặt anh hai cái.

“Đương nhiên là muốn vội vã công bố với mọi người, em là người của anh.” Dạ Bác Vũ nói.

“Không được, việc này phải đợi Chú Dạ đồng ý, sau đó anh hãy tuyên bố.” Cô đứng đắn nói.

Dạ Bác Vũ thở dài, nâng cằm cô lên, cọ đôi môi của cô nói: “Không được sao? Anh thật sự nhớ em ngày hôm qua chỉ biết nói ’còn muốn’......”

“Anh......” cả khuôn mặt của Hạ Đậu Khấu đỏ bừng lên, dùng sức đẩy anh.“Nhanh xuống xe, đi làm muộn mất.”

“Tuân mệnh, bà xã đại nhân.”

Dạ Bác Vũ xuống xe mở cửa xe cho cô.

Hạ Đậu Khấu nghiêng người chống lưng ghế dựa muốn đứng dậy, không ngờ động tác quá lớn, không cẩn thận tác động đến cơ bắp trên người. Cô cắn môi nhịn đau, cảm thấy nơi nên đau và không nên đau đều đau.

“Làm sao vậy?” Dạ Bác Vũ phát hiện cô không thích hợp, lập tức ôm thắt lưng cô, để cô dựa vào mình đứng dậy.

“Không có việc gì.” Hạ Đậu Khấu bước ra từng bước, rũ mắt nhìn giày của mình, muốn cố gắng giữ tư thế tiêu sái bình thường.

“Không có việc gì sao em lại nhíu mày?” Dạ Bác Vũ ngăn cô lại, trực tiếp nâng cằm cô lên.

“Anh p