
nh thế nữa, Tần Dư Kiều há hốc mồm, không nói nổi nữa.
"Hoá ra là như vậy." Hạ Vân cười, "Kiều Kiều, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi."
Tần Dư Kiều nhếch môi, cũng không muốn hỏi thêm nữa. Nhưng bây giờ cô lại
rất muốn biết làm sao Hạ Nghiên Thanh lại có được số điện thoại của Lục
Cảnh Diệu. Ngước mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, anh làm bộ như rất lo lắng sợ
cô hiểu lầm, nói với Hạ Nghiên Thanh: "Cô Hạ, tôi không muốn Kiều Kiều
hiểu lầm, hi vọng cô có thể giải thích rõ ràng...." Giọng điệu Lục Cảnh
Diệu bây giờ kiên định như lúc Hi Duệ khăng khăng với Tần Dư Trì về kết
thúc của Space Energy Robot vậy, hoàn toàn không để cho người khác nghi
ngờ, vẻ mặt nghiêm túc tựa như một cô gái dùng tính mạng.... để bảo vệ
trinh tiết của mình vậy.
Cho nên người nhà họ Tần mặc dù cảm thấy Lục Cảnh Diệu không nên làm to chuyện trước mặt mọi người như vậy,
nhưng cũng không thể trách anh được. Sự trong sạch của một cô gái tất
nhiên rất quan trọng, sự trong sạch của người đàn ông cũng là trong
sạch, huống chi Lục Cảnh Diệu thật sự trong sạch.
"Anh Lục không
tin lời của Hạ Nghiên Thanh, như vậy đi, Nghiên Thanh, em cứ đưa điện
thoại di động cho anh." Giang Hoa cười rất chân thành, sau đó đưa tay về phía Hạ Nghiên Thanh, "Nghiên Thanh, đừng sợ, mọi người đều tin em mà."
Nếu như tối hôm qua Giang Hoa không nói những lời đó cho cô biết, Tần Dư
Kiều nhất định sẽ cho rằng bây giờ Giang Hoa đang đứng về phía Hạ Nghiên Thanh.
Cho nên có lúc bạn trai, vị hôn phu, thậm chí ngay cả
chồng cũng có thể là loài động vật nguy hiểm nhất bên cạnh phụ nữ. Ở
trước mặt mọi người thì họ đối xử với cô rất tốt, nhưng sau lưng thì lại chẳng coi cô bằng con gà. Những lời Giang Hoa nói ngày hôm qua vẫn còn
quanh quẩn trong đầu Tần Dư Kiều "Anh thà ngủ với gà cũng không muốn
chạm vào Hạ Nghiên Thanh."
Tần Dư Kiều đột nhiên cảm thấy chuyện
này rất không có ý nghĩa, lúc đang định nói một câu hoà giải, Hạ Nghiên
Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Anh Lục mở miệng cũng
phải xem lại lương tâm của mình chứ. Hôm qua là ai lén lút lấy điện
thoại của tôi rồi lưu số vào vậy? Anh Lục có tâm tư bất chính, đừng đổ
hết lên đầu tôi."
Tần Dư Kiều sửng sốt, sau đó toàn bộ mọi người cũng sửng sốt
Có vài người thật đúng là.... Kẻ đáng thương cũng có lúc đáng hận, Tần Dư
Kiều thật sự muốn bỏ qua chuyện này. Nhưng lúc đang định mở miệng, người đàn ông bảo vệ trinh tiết bằng cả tính mạng đã nhanh chóng cướp lời.
"Trời ạ." Lục Cảnh Diệu cười cười, giọng nói tràn đầy vẻ bất ngờ, đôi môi khẽ mím, đưa mắt nhìn người, dừng một chút rồi nói, "Đúng ra tôi không muốn nói nhiều, con người quý ở chỗ biết mình là ai. Vốn tưởng rằng hôm qua
tôi đã nói rõ với cô Hạ rồi, nhưng không biết khả năng lý giải của cô Hạ có vấn đề hay là tôi nói không đủ rõ nghĩa. Về phần số điện thoại, xin
lỗi, tôi không có hứng thú nửa đêm nửa hôm gửi tin nhắn với người khác,
cho nên chuyện cô Hạ nói tôi lén lút lấy điện thoại của cô lưu số vào có phải là quá ngậm máu phu người rồi không?"
Trong nháy mắt, Hạ
Nghiên Thanh chỉ còn cảm thấy thế giới tràn ngập cảnh xuân của mình bỗng nhiên sụp đổ. Lúc này đây, toàn bộ ảo tưởng của cô ta dành cho Lục Cảnh Diệu đã không cánh mà bay. Lúc xuống nhà chuẩn bị ăn cơm, cô ta còn cố
gắng ăn mặc đẹp một chút. Sau đó lúc ra ngoài liền thấy Lục Cảnh Diệu đi sau Tần Dư Kiều, cô ta có cảm giác Lục Cảnh Diệu cố ý đi chậm lại vì
mình, cô ta liếc mắt quan sát phong thái ưu nhã của Lục Cảnh Diệu nữa,
bộ vest được là phẳng phiu, và cả đôi mắt như cười như không của anh....
Sau đó cô khẽ cười với Lục Cảnh Diệu, khẽ nghiêng nghiêng đầu, muốn đưa má
trái xinh đẹp nhất mình đối diện với ánh mắt của Lục Cảnh Diệu.... Cô ta cảm thấy như vậy rất đẹp, hoàn mỹ như câu chuyện cổ tích Cô bé lọ lem
khi xưa cô rất thích vậy. Phần mở đầu của câu chuyện bất ngờ hiện hữu
trước mắt, Cô bé lọ lem bắt đầu mong ngóng chờ đợi.
Bây giờ Hạ Nghiên
Thanh lại một lần nữa đối diện với ánh mắt của Lục Cảnh Diệu, vẫn ánh
mắt như cười như không ấy, khi xuống nhà cô ta còn lầm tưởng rằng đó là
ánh mắt mập mờ giữa nam và nữ, nhưng giờ khắc này cô ta mới thấy rõ vẻ
xem thường và đùa cợt trong ánh mắt của Lục Cảnh Diệu.
"Anh Lục
đừng nóng giận, không chừng thật sự chỉ là hiểu lầm mà thôi." Mục đích
của Giang Hoa rất đơn giản, chính là muốn xem điện thoại của Hạ Nghiên
Thanh, nhưng Hạ Nghiên Thanh lại giữ khư khư điện thoại di động của
mình.
Đúng lúc này, bà Tần cũng lên tiếng: "Nghiên Thanh, đưa di
động cho bà, bà nội sẽ lấy lại công bằng cho con. Mặc dù con không phải
là cháu ruột của bà, nếu quả thật chỉ là hiểu lầm, bà sẽ không để cho
con phải chịu uất ức."
Ngón tay trắng bệch của Hạ Nghiên Thanh hơi buông lỏng, sau đó Giang Hoa liền cầm lấy điện thoại của Hạ Nghiên Thanh.
Người xem điện thoại di động đầu tiên là Giang Hoa, sau khi xem xong vẻ mặt
của anh thay đổi, cuối cùng gương mặt lạnh xuống, sắc mặt như người đàn
ông bị cắm sừng. Sau đó là bà Tần, Tần Dư Kiều, Tần Ngạn Chi.... cuối
cùng là Hạ Vân – người chưa từ bỏ ý định.
Hạ Vân xem thì đún