XtGem Forum catalog
Kén Cá Chọn Canh

Kén Cá Chọn Canh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329535

Bình chọn: 7.00/10/953 lượt.

t bình

thuốc bổ não, cắm ống hút vào rồi đưa cho cô: "Hôm nay đừng quên uống

đấy."

Sau đó Tần Dư Kiều cảm thấy Lục Cảnh Diệu rất để ý đến chuyện cô bị mất

trí nhớ, trong lòng còn suy đoán rằng chắc là do anh cũng mong cô mau

chóng phục hồi trí nhớ. Kết quả là đây, Lục Cảnh Diệu không dẫn cô đến

gặp bác sĩ Karo, mà thay bằng một tên giả mạo.

Cho nên "Nước thần" mỗi ngày cô uống vốn không phải là dịch dinh dưỡng

do bác sĩ Karo đặc chế giúp cô hồi phụ trí nhớ, mà chỉ là thuốc bổ bình

thường mà thôi. Không, suy nghĩ trong lòng Lục Cảnh Diệu còn đen tối hơn cô tưởng, thứ anh cho cô uống chính là nước lọc bỏ chút vị trái cây.

"Anh giải thích đi." Giọng Tần Dư Kiều lạnh đi vài phần, "Em muốn nghe anh giải thích."

"Kiều Kiều, chúng ta không cần vội." Lục Cảnh Diệu ngẩng đầu, cũng cau

mày lại, sau đó anh rút điện thoại di động trong túi ra, "Để anh hỏi thư ký xem, có lẽ là do anh ta nhầm lẫn."

"Anh giỏi lắm." Tần Dư Kiều rất tức giận, đôi tay nắm lấy bàn tay Lục Cảnh Diệu, "Anh đúng là khốn kiếp!"

Lục Cảnh Diệu bị Tần Dư Kiều nắm tay cho nên không gọi được, cũng không

thể tiếp tục đổ chuyện này cho thư ký nữa, anh đành trấn an Kiều Kiều:

"Em đừng tức giận, mấy ngày nữa là cô dâu rồi, chúng ta đừng để bất cứ

chuyện gì ảnh hưởng đến tâm trạng."

Tần Dư Kiều quay đầu hít sâu một hơi, sau khi đè nén cơn tức, cô nói:

"Còn kết hôn cái gì nữa, không chừng bị anh độc chết lúc nào cũng không

biết!"

"Phi!" Lục Cảnh Diệu che miệng Tần Dư Kiều, nhìn cô với vẻ trách cứ, "Nói lung tung cái gì thế hả, không cho phép giận dỗi."

Tần Dư Kiều hất tay Lục Cảnh Diệu ra, khoanh tay nhìn Lục Cảnh Diệu:

"Anh giải thích đi, không phải anh giỏi ăn nói lắm sao, nói đi...."

Lục Cảnh Diệu chớp mắt hai cái, trên khuôn là vẻ lo lắng chột dạ. Sau đó anh đột nhiên ôm lấy Tần Dư Kiều ăn vạ: "Hôm qua em còn đảm bảo với anh là trong sẽ giữ tâm trạng vui vẻ trong thời gian tổ chức đám cưới, em

không thể lật lọng...."

Tần Dư Kiều hung hăng đá vào chân Lục Cảnh Diệu hai cái. Lục Cảnh Diệu

không giận, lại khe khẽ vỗ lưng cô: "Được rồi, trút giận xong rồi, tất

cả vấn đề về nhà lại nói tiếp...."

Tần Dư Kiều đột nhiên nghĩ đến một khả năng: "Anh ngoại tình ở Edinburgh đúng không? Cho nên anh sợ em biết sự thật...."

"Anh không có ngoại tình...." Giọng của Lục Cảnh Diệu hơi trầm xuống.

"Nói dối." Tần Dư Kiều nhìn chằm chằm Lục Cảnh Diệu, "Em thấy được sự chột dạ trong mắt anh."

"Anh thật sự không có ngoại tình, không người phụ nữ nào đáng để cho anh ngoại tình cả...." Lục Cảnh Diệu khẽ giật giật khóe miệng, bình nứt

không sợ vỡ, có một số việc hiện tại cũng chỉ có thể để nó biến mất rồi

bắt đầu lại từ đầu mà thôi. Anh nhìn Tần Dư Kiều hai giây mới bắt đầu

nói, "Chỉ là có một vài chuyện không vui, anh sợ em biết sẽ ảnh hưởng

đến tâm trạng kết hôn ...."

Chuyện không vui gì?

Bởi vì anh không quý trọng, thêm vào đó là đủ loại hiểu lầm cẩu huyết,

khiến hai người bỏ lỡ bảy năm. Việc này nghĩ thế nào, tính thế nào đều

làm người ta thấy tiếc nuối và đau buồn.

***

Sau hôm Quả Quả đi, Lục Lục cũng lục tung mọi thứ trong nhà lên, rốt

cuộc tìm thấy ba món đồ Quả Quả không mang đi: một bản vẽ phác họa kẹt

giữa giá sách và tường, chắc do bị kẹt sau giá sách Quả Quả không thấy

cho nên cô không mang đi; cái thứ hai chính là một cái quần lót màu

trắng in hình hoạt hình, nằm lẫn trong rổ quần áo bẩn cho nên cô không

phát hiện; cuối cùng là một bộ bài tháng trước Quả Quả mang đến, phía

sau được vẽ những hoa văn rất đẹp, hẳn là bộ bài dùng để tuyên truyền

quảng cáo của một đoàn thể xã hội nào đó. Bộ bài này sau khi cô chơi với anh xong không dọn, chỉ nhét đại vào ngăn kéo TV mà thôi....

Lục Lục cẩn thận xếp lại từng lá bài, cuối cùng lại phát hiện thiếu một

lá. Anh tìm tất cả mọi ngóc ngách trong nhà cũng không thấy.

Cuối cùng cũng đành bó tay. Anh đứng dậy đi vào phòng tắm rửa tay. Khi

xoay người nhìn cái quần lót trắng trong đống quần áo bẩn, anh thản

nhiên đi tới cầm lên đặt vào trong bồn rửa mặt. Bột giặt cũng bị Quả Quả lấy đi rồi, Lục Lục nhìn những đồ dùng vệ sinh đặt trên kệ, cuối cùng

cho vào chậu rửa mặt một chút sữa tắm, sau đó xắn tay áo lên giặt quần

lót.

Sau khi giặt xong anh phơi quần lót trên giá áo ngoài ban công. Lục Lục

đột nhiên cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều có chút mệt mỏi. Anh miễn cưỡng nằm trên ghế salon không muốn động đậy, chỉ cảm thấy xương cốt

khắp người nhức mỏi, đứng cũng mệt mà nằm cũng khó chịu, ngay cả khi nằm trên ghế salon anh cũng không cảm thấy thoải mái một chút nào.

Lục Lục hoài nghi mình ngủ không được ngon giấc là do bị cảm, nên buổi

chiều bảo người giúp việc đổi ga giường xong liền kéo rèm cửa sổ lại ngủ một mạch cho đến bảy giờ tối.

Sau đó anh thấy hơi đói bụng, nhưng hơn một nửa đồ ăn trong tủ lạnh đều

đã bị Quả Quả cầm đi rồi. Lật tới lật lui lại tình cờ tìm thấy đồ Quả

Quả quên mang đi, đó là nửa gói mì ăn liền để sau hai cái chai.

Lục Lục bỏ nửa gói mì ăn liền đó vào nồi, nấu chín xong lập tức ăn như

hổ đói. Thật ra anh rất ghét mùi vị của mì ăn liền, nhưng Quả Q